Lúc Doãn Chính Hào tìm đến Ôn Hinh,cô vẫn còn chìm trong dư âm tốihôm qua Mạc Tư Tước khiến cô kinh ngạc không cách nào tự kiềm chế.
Hắn tự hỏi tự đáp,căn bản không để cho cô có cơ hội mở miệng, sau đóhắn tựa như rất sợ cô nuốt lời,hắn cứ ngăn miệng của cô lại không muốnbuông ra.
Cuối cùng, lúc Ôn Hinh sắp không thở nổi nữa thì hắnmới buông thacô,hắngiống như một cậu nhóc mới biết yêu lần đầu,đôi mắt trông mongnhìn cô, sau đó đưa cô về ký túc xá, Ôn Hinh trên mặt đều không có biểutình gì.
Cô chỉ nói với hắn một câu “Để xem biểu hiện của anh sau này ra sao đã!”
Đi ra ngoài trường học,tài xế của Doãn Chính Hào đã mở cửa xe cho cô, Ôn Hinh lễ phép gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Doãn ChínhHào không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Doãn thúc thúc!” Sau cái ngày ở Doãn gia ông nói với cô những lời đó,thì cô đối với người nhà họ Doãn rất là phản cảm.
Thế nhưng Ông là trưởng bối, cô tôn trọng ông.
Ôn Hinh đại khái có thể đoán được , Doãn Chính Hào hôm nay tới tìm cô là có dụng ý gì.
“Chú đến tìm cháu có việc gì sao?” Ôn Hinh có điểm chịu không nổi ánh mắt của ông nhìn cô, cô có chút ngồi không yên phá vỡ không khí trầmmặc này.
“Ôn Hinh, đôi khi chú cảm thấy cháu rất giống với vợ của chú…” DoãnChính Hào đột nhiên toát ra một câu, làm cho Ôn Hinh sửng sốt một chút.
Hắn nói vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997012/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.