Mạc Tư Tước nhìn thấy cô,hắn ném điếu thuốc trong tay,sau đó giơ nắm đấm về Hách Liên Dã,đuổi theo Ôn Hinh.
Trái tim cô lại không theo quy luật co rút đau nhói,Ôn Hinh cố gắng chạy hết sức.
Cô bất chấp xe cộ xung quanh,chạy thật nhanh sang đường cái đối diện, Mạc Tư Tước kinh hãi nhìn Ôn Hinh bất chấp nguy hiểm,hắn đuổi theo,còncô liều mạng chạy.
Hắn dần dần dừng bước,nhìn cô chán ghét muốn trốn khỏi hắn thật xa, hắn vô lực ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cho tới hôm nay hắn không bao giờ hối hận vì đã yêu Ôn Hinh,chẳng qua lúc bắt đầu,lẽ ra hắn không nên lừa cô!
Ý thức Ôn Hinh dần dần có chút rối loạn,cuối cùng hô hấp cô gấp lên,cảnh vật trước mắt cô cứ xoay vòng vòng,lúc cô muốn vươn tay bắt gì đóđể chống đỡ, thì bỗng nhiên một đôi bàn tay nam tính đỡ lấy eo cô.
“Hinh Nhi? Hinh nhi?” Triển Dương vội vã cô ôm lên xe,cấp tốc đưa cô tới bệnh viện.
Ôn Hinh nhớ rõ cô chỉ muốn tránh Mạc Tư Tước,nên Triển Dương xuất hiện đúng là ngoài dự liệu của cô.
Cô lặng lẽ nhổ kim truyền dịch trên mu bàn tay, sau đó chạy đến toilet, lấy di động gọi điện thoại cho Kiều Lâm.
Cô ấy tắt điện thoại!
Ôn Hinh có chút phát điên, cô hiện tại không muốn lại nợ ai gì cả, nhất là Triển Dương!
Ôn Hinh bất đắc dĩ, sửa dãy số điện thoại gọi cho Doãn Thiên Kỳ.
Lúc ra ngoài hai tay Triển Dương ôm cô, dùng một ánh mắt kĩ càng xemxét đánh giá cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1997000/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.