Bảy giờ tối, Chu Thế Hiên bấm chuông điện trước cửanhà trọ của vợ trước, hướng bộ đàm nói: “Là anh, bên ngoài đang mưa, anh có thểvào trốn mưa không?”
Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là ý trời, giờ phút này thật sự đang có mưa nhỏ, tựanhư năm đó lần đầu tiên anh đi tìm cô, bởi vì có cớ trốn mưa, mới có thể đi vàovùng đất nhỏ của cô.
Kha Trúc An chưa nói cái gì, đè xuống nút mở cửa, khi anh lên lầu ba, đi vàophòng ở, nhìn thấy trên bàn có trà nóng và khăn mặt, thực hiển nhiên, đoạn kỷniệm này đều không phải một mình anh cất chứa.
“Em ăn gì chưa? Anh mua bữa tối, cùng nhau ăn đi.” Anh mở túi ra, lấy đồ ăn rađặt lên bàn, “Dưỡng béo tình nhân” là kế hoạch trường kỳ thứ nhất, anh sẽnghiêm túc chấp hành đến cùng.
“Cám ơn.” Cô ngồi vào đối diện anh, máy tính và bút vẽ hình cũng chuyển đếntrên bàn, giống như trở lại đoạn ngày kết giao kia, bởi vì cả hai đều bận,thường thường vừa hẹn hò vừa làm việc, cuối cùng cũng hôn đến khó khăn chialìa.
Một màn hình ảnh thân mật này hiện lên trong đầu, cô thử tập trung lực chú ývào máy tính, cũng không thành công được, tầm mắt chồng trước thỉnh thoảng baytới, hại cô lại đứng ngồi không yên, cô nam quả nữ trong cùng một phòng, khôngkhí càng ngày càng kỳ diệu.
Tình cảm anh đối với cô đã rất rõ ràng, cô có ngu ngốc cũng biết đây không phảimột tuồng kịch, lại vẫn không thể quyết định là nên đối mặt hay là giả ngu.
“Gần đây bận rộn nhiều việc?” Anh xem cô có chút ủ rũ, có thể là Ngải Địch vộivàng truy vợ trước về, nhiều thứ trong công ty phải dựa vào cô.
“Uh.”
“Em có vẻ là lạ?” Hôm nay lời của cô đặc biệt ít, dường như sợ anh sẽ như thếnào?
“Không có ah...” Cô không tự giác chu miệng lên, giống một tiểu cô nương vôtội.
Bộ dáng cô chu miệng làm cho cổ họng anh khô khốc, tiếp tục như vậy không được,anh phải rửa mặt, để cho chính mình phải tỉnh táo lại, nếu không anh chỉ biếtnghĩ đến việc hôn cô ôm cô có được cô, ý nghĩ kia mãnh liệt đến làm cho anhchoáng váng đầu, thậm chí đầu đau lên.
“Ngượng ngùng, mượn toilet một chút.”
“Uh.” Cô gật gật đầu, nhìn anh đứng lên đi vào phòng tắm. Chờ một chút nên làmcái gì bây giờ? Có thể mời anh đi trở về sao? Hay là cô đi ra ngoài tắm mưa, côcảm thấy trong lòng rất buồn, toàn thân nóng quá.
Reng! Reng!
Tiếng điện thoại vang lên vào lúc này, Kha Trúc An cầm lấy điện thoại bàn vàđiện thoại di động của mình, lại cũng không phải nơi phát ra phát ra âm thanh,cuối cùng cô lại tìm được ở áo khoác chồng trước, trong túi có một cái di độngđang rung mãnh liệt.
Có thể là điện thoại khẩn cấp gì hay không? Cô do dự vài giây, rốt cục nhậnđiện. “Alo, thật ngại, hiện tại Chu tiên sinh không tiện nghe điện thoại, xinhỏi ngài là vị nào?”
“A, tôi là Diêu thư ký.” Thanh âm của Diêu thư ký vừa mừng vừa sợ.
Nha nha, làm sao có thể khéo như vậy? Cái này... cô nhảy xuống eo biển Đài Loancũng rửa không sạch. “Ách... Anh ấy đang ở trong toilet, anh có muốn chút nữagọi lại hay không?” Nói những lời này lại gây hiểu lầm rất lớn.
“Kỳ thật không có chuyện gì quan trọng, ngày mai tôi lại liên lạc với tổng giámđốc, đa tạ phu nhân!”
“Tôi mới không phải...” Phu nhân gì ah?
“Không quấy rầy hai người nữa, thật sự có lỗi, làm ơn tiếp tục.” Diêu thư kýquyết định thật nhanh, lập tức cắt đứt điện thoại, cho dù có xảy ra chuyện gì,cũng không quan trọng bằng tổng giám đốc và phu nhân ân ái.
Kha Trúc An nhìn không thấy đối phương, nhưng có thể tưởng tượng biểu tình cườitrộm của Diêu thư ký, nói không chừng anh ta nghĩ rằng bọn họ - chồng trước vợtrước này, đang làm hoạt động ôn cũ biết mới gì, thực xấu hổ!
Đang chuẩn bị tắt di động, cô lại phát hiện một chuyện không thể tin được, trênmàn hình di động lại là ảnh chụp của cô, hơn nữa mới được chụp gần đây, bởi vìbộ quần áo này cô mua tháng trước… Xuất phát từ kinh ngạc và tò mò, cô mở hộpthư khác trong di động ra, nhìn thấy toàn bộ đều là ảnh chụp của cô, bao gồm bộdáng cô ra cửa đi làm, tan ca về nhà, mua đồ ở siêu thị, anh làm sao chụp được?Chẳng lẽ anh theo dõi cô?
Chu Thế Hiên ra khỏi toilet, anh vừa rửa mặt, tóc trên trán còn hơi ẩm ướt, vừathấy hành động của cô liền kinh hoảng kêu to. “Em làm sao có thể nhìn lén điệnthoại của anh?”
“Anh làm sao có thể chụp ảnh của tôi?” Làm cướp trước mà còn hô người ta ăncướp, người đàn ông này thật là cướp nha.
“Là em nhìn lén trước!”
“Là anh chụp ảnh trước!” Hai người tranh luận vấn đề gà có trước hay là trứngcó trước, không có chút ý nghĩa nào nhưng lại không dừng được, cô liền nhắc tớinợ cũ năm xưa. “Trước kia anh cũng xem lén điện thoại của tôi mà.”
“Đó là bởi vì anh muốn tìm kiếm người mất của, phải tra ra tư liệu.” Anh nhúnnhún vai, không hề có vẻ xấu hổ.
“Tôi là bởi vì phải giúp anh nghe điện thoại, tôi sợ anh đánh mất một vụ muabán lớn nào đó.”
“Em thật là một chút cũng không thay đổi, thích đấu võ mồm với anh!” Nói thật,loại cảm giác ầm ỹ này thật tốt, anh đã sớm chịu đủ dối trá lễ phép, nghĩ cáigì thì nói ra, không cần lại đoán đến đoán đi.
“Anh mới là hoàn toàn không thay đổi, chỉ biết già mồm át lẽ phải!”
“Cho nên? Em muốn thế nào?”
“Xoá hết ảnh chụp của tôi, cứ như vậy đi.” Anh không nên tiếp tục lưu luyến cô,cuộc sống của cả hai đều phải đi lên phía trước, cô là muốn tốt cho anh.
“Làm không được.” Anh phí bao nhiêu tâm tư mới làm ra ‘Tuyển tập tinh hoa củavợ trước’, sao có thể nói xoá thì xoá?
“Vì sao làm không được? Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi, căn bản anh khôngnên chụp ảnh tôi, nếu tôi lấy những ảnh chụp đó làm chứng cớ, tôi có thể kiệnanh!”
Cô giống một luật sư khí thế bức người, bị buộc tới cực điểm anh lại bùng nổgiống như núi lửa. “Anh nói làm không được chính là làm không được, bởi vì anhvẫn yêu em, như vậy thì sao? Vừa lòng sao?”
Anh thừa nhận anh quả thật theo dõi cô, có khi ở cửa công ty cô, có khi ở cửanhà cô, nhưng anh chỉ muốn nhìn cô một cái, anh tự nhận đã cực kỳ khắc chế, nếumuốn nói anh có bệnh cũng không sao, người đang yêu có ai là bình thường?
Cô kinh ngạc đến nói không ra lời, làm sao anh có thể còn yêu cô? Cho dù đây làlời thực lòng của anh, anh cũng không nên ngốc đến mức nói ra.
Bên trong lặng im hồi lâu, cô mới mở miệng nhắc nhở anh. “Anh đã nói đây làdiễn, không thể diễn giả làm thật.”
“Hiện trường không có người xem, anh và em cũng không cần diễn trò.”
“Nhưng... Chúng ta đã ly hôn.” Sự thật này anh cũng không thể phủ nhận rồi?
“Ly hôn thì như thế nào? Có ai quy định chồng trước không thể yêu vợ trước? Anhyêu em rốt cuộc xúc phạm điều nào trong pháp luật? Em nói đi!” Anh chính làngười như thế, tốt nhất hiện tại cô phải rõ ràng, anh chính là loại đàn ôngkhăng khăng một mực lại u mê không tỉnh ngộ này, tính cô bất hạnh hay hạnh phúcđây, cố tình gặp được anh.
Quái, anh dựa vào cái gì mà phát hỏa? Cô mới là người bị hại nha! “Anh rống tokêu to với tôi làm cái gì? Anh muốn yêu ai thì cứ yêu, đó là chuyện của anh,không liên quan đến tôi!”
“Anh mới không có rống to kêu to, anh chỉ muốn... anh chỉ muốn...” Dáng vẻ kiêungạo tăng vọt bỗng nhiên bị tắt, chuyển thành nhiệt tình không thể đè nén, anhgắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô “Anh có thể hôn em không?”
Từ khi vừa vào cửa anh liền nghĩ như vậy, nhưng không có dũng khí nói ra, hiệntại nếu khắc khẩu đến mặt đỏ tai hồng, còn có cái gì giữ lại? Nhưng cứ theo nhưlời của cô, anh muốn yêu ai liền yêu ai.
Này... Lời này có phải nhảy quá xa hay không? Cô thiếu chút nữa hô hấp khôngđược, ngây người một chút mới trả lời ——
“Không thể!”
“Anh có thể hôn em không?” Anh tới gần cô, hỏi lần thứ hai.
“Không thể.” Sao người đàn ông này nói không nghe ah? Đã nói không thể còn hỏi!
“Anh có thể hôn em không?” Anh đặt câu hỏi lần thứ ba, khát vọng như lửa đãthổi quét toàn thân, lỗ tai tự động loại bỏ lời nói không muốn nghe.
“Không...” Cô không có biện pháp nói cho hết lời, bởi vì anh đã bao phủ môi cô,cũng che lại cự tuyệt của cô.
Sau lưng cô là vách tường, phía trước là ngực của anh, tiến thoái lưỡng nan(tiến lùi đều khó),màanh như điên rồi, dùng sức hút môi mềm của cô, môi cô rất nhanh đã bị hôn sưnglên, nhưng anh không chút thương tiếc, tiếp tục xâm nhập thăm dò hương ngọt củacô, nhớ mong tra tấn ngày đêm này, khiến cho anh vừa đụng tới cô thì không thểngừng.
Cô nhắm mắt lại hoảng hốt nghĩ, thì ra có thứ làm say lòng người hơn rượu, đólà nụ hôn của người yêu, giờ phút này toàn thân cô nóng lên lại như nhũn ra,nếu không phải có cánh tay mạnh mẽ của anh ôm, cô có thể sẽ té ngã trên mặtđất, làm sao bây giờ, loại mê say này sẽ nghiện...
“Không được... anh cần phải đi.” Cô tìm về một tia lý trí, vươn tay muốn đẩyanh ra, lại chỉ đụng tới cơ thể nóng bỏng của anh, ngực anh vẫn sờ tốt như vậy,rắn chắc lại ấm áp, nhưng không được chính là không được.
“Anh không đi, anh không muốn rời khỏi em...” Anh nỉ non ở bên tai cô, hai taythì dao động ở trên người cô, xoa bóp mạnh mẽ và ôm, giống như muốn đem cô nhétvào trong cơ thể anh, cô có thể rõ ràng cảm nhận được anh cương cứng cùngvới...
Hưng phấn.
Cô tâm hoảng ý loạn, rất sợ mình cũng bị cuốn hút, anh là người yêu điên cuồngcỡ nào, cô đã sớm thể nghiệm qua thật sâu, ngay khi anh kéo váy của cô thì côbắt lấy cái tay đáng ghét của anh. “Anh không thể xúc động như vậy, hãy bìnhtĩnh một chút!”
“Vì sao em có thể bình tĩnh, vì sao em không xúc động, mấy năm nay cho tới bâygiờ em không nhớ anh sao?” Hai má phấn hồng của cô, đôi mắt long lanh, đã sớmtoát ra cảm xúc của cô, cô rõ ràng cũng muốn anh!
“Tôi... Tôi không có.” Cô hạ tầm mắt xuống, cả hai đều hiểu cô đang nói dối.
“Em lại muốn trốn tránh có phải hay không? Em chỉ biết bảo vệ mình, không để ýanh khổ sở bao nhiêu?” Anh đã sớm đoán được, cô còn để ý người nhà của anh, đểý đủ loại không thoải mái đã qua, cô so với ai khác đều sợ bị thương tổn hơn.
Anh nói đúng, cô chính là người nhát gan. “Thực xin lỗi, tôi thật sự không códũng khí.”
“Em không tin anh sẽ bảo vệ em tốt? Anh nguyện ý vì em buông tha hết thảy.”
Lời của anh khiến cô rất cảm động, cuộc đời này cô đã được yêu qua, không hềtiếc nuối, vì nguyên nhân như thế, cô chỉ có thể chúc phúc cho anh.
“Thế Hiên, chúng ta đã không thể nào quay lại được.” Cô vươn tay mơn trớn môicủa anh, mâu thuẫn mà dịu dàng nói: “Anh phải luôn vui vẻ, được không?”
Cô thật vất vả tìm về mình, tìm được tự tin, không có khả năng trở lại Chu gialàm thiếu phu nhân, mà cô cũng không muốn anh buông tha cho tất cả vốn có, anhnên là Chu Thế Hiên đắc chí vừa lòng kia, tiếp tục làm tổng giám đốc và Chuthiếu gia của anh, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Đúng vậy, bọn họ đã không quay lại được, anh nâng mặt của cô lên, hôn lên tráncô, lấy nụ hôn này thề, bọn họ nhất định có thể đi đến tương lai! Cô đối vớianh cũng không phải không có cảm tình, anh sẽ không buông tha như vậy, anh muốnyêu ai liền yêu ai.
Cô không rõ tâm tư của anh, chỉ thấy miệng anh hơi hơi giơ lên, biểu tình sánglên, dường như đã nghĩ thông suốt cái gì, lại như đã quyết định cái gì?!
“Ngủ ngon, anh đi trước.” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, xoay người đi ra cửa.
Nhìn anh rời đi, cô rốt cục ngã ngồi, tùy ý đau lòng vô tận lan tràn, cô biếtmình không cứu được, cho dù bọn họ không nên cùng một chỗ, cả đời này cô chỉbiết thương anh, cũng chỉ có thể thương anh...
*********
Chu gia Đài Nam, trong phòng khách có một cuộc hội nghị gia tộc đang tiến hành,bất quá Chu Thế Hiên không tham dự, chỉ có bốn vị trưởng bối tề tụ.
Trên bàn có mấy tờ báo tạp chí, thuộc về những truyền thông khác nhau, lại đềuviết về Chu Thế Hiên, anh cùng vợ trước Kha Trúc An rất không rõ, đã trở thànhđề tài nóng nhất đương thời. Mặt khác căn cứ báo cáo của ông quản gia, haingười này hẳn là đang ở chung một chỗ.
“Gần đây bạn bè thân thích đều hỏi, Thế Hiên nhà chúng ta có phải tái hôn haykhông? Các người nói tôi phải trả lời như thế nào đây?” Ông nội Chu Bác Quân mởmiệng đầu tiên.
“Con đã khuyên nó nhiều lần, nhưng nó vẫn kiên trì theo ý mình, hoàn toàn khôngnghe lời của con.” Chu Tín Vũ đối với hành vi của con tương đối bất mãn, tiểutử này cánh cứng cắp liền bay, hiện tại ai cũng không trông được.
“Nhưng... chúng ta giới thiệu người cho nó, một người nó cũng không cần, còn cóthể có biện pháp nào?” Bạch Bội Lăng vì đứa con trai này, tóc bạc thiệt nhiều,chỉ có trời mới biết bà muốn ôm cháu bao nhiêu ah.
Bà nội Lý Phức Trữ vốn lặng yên, bỗng nhiên mở miệng. “Tôi xem, không bằng đểcho bọn họ hợp lại đi.”
Lời này vừa nói ra, ba người khác còn lại đều ngây dại, sao bà nội thỏa hiệpnhanh như vậy? Lúc trước cô dâu mới náo loạn ly hôn, bà tức giận đến sắp téxỉu, hiện tại lại sảng khoái đồng ý, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Trải qua năm tháng lắng đọng, Lý Phức Trữ có ý nghĩ khác. “Kỳ thật Trúc An cũngkhông có cái gì không tốt, đoạn thời gian nó ở trong nhà, đối với chúng ta đềurất cung kính, rất lễ phép, tuy rằng không phải xuất thân danh môn thế gia,nhưng là một cô gái đơn thuần, điểm này phi thường khó gặp, các người nhìn xemnhà khác cưới con dâu, người nào không ái mộ hư vinh, tiêu xài thành tánh?”
“Đúng vậy, Trúc An thật sự rất giản dị, chúng ta mua quần áo cho nó, nó luônnói đã nhiều lắm.” Bạch Bội Lăng cũng hồi tưởng lại lúc trước, con dâu cho tớibây giờ không yêu cầu cái gì, ngược lại là bà và bà nội mua cho một đống đồlớn.
“Nhưng bọn họ đã ly hôn, nếu tái hôn, người khác sẽ thấy thế nào?” Chu Tín Vũ ởthương trường nhiều năm như vậy, sợ mặt mũi bị mất.
“Chúng ta đã già, cũng không biết còn có thể sống bao lâu, người khác thấy thếnào không quan trọng, quan trọng là tôi muốn ẵm chắt rất nhiều.” Lý Phức Trữcũng sắp qua sinh nhật bảy mươi bốn tuổi, bình thường chỉ có ngày hội mới cóthể nhìn thấy cháu, nhà này vắng vẻ làm cho mọi người đều uể oải.
“Bạn già, hôm nay cảm xúc của bà giống như đặc biệt nhiều.” Chu Bác Quân vỗ vỗbả vai vợ.
Lý Phức Trữ gật đầu, hôm nay bà muốn nói hết ra lời muốn nói. “Đúng vậy, trongkhoảng thời gian này tôi nghĩ rất nhiều, Chu gia chúng ta là có phúc khí, ThếHiên và Tương Kì đều là bé ngoan, Thế Hiên làm việc nghiêm túc, không có sởthích bất lương, về phần Tương Kì, chẳng qua người nó muốn kết hôn, chổ ở khiếncho chúng ta khó có thể nhận, nhưng bọn họ kết hôn năm năm, đã sinh hai đứanhỏ, an an ổn ổn có cái gì không tốt? Một vài lão bằng hữu của tôi đều đụngphải con cháu phá sản, ăn uống chơi gái, trộm tiền lừa gạt, đó mới là gia mônbất hạnh.”
Bà nội nói rõ ràng như thế, những người khác cũng thử theo hướng này tự hỏi,nếu yêu cầu hoàn mỹ, mỗi người đều khó có khả năng đạt tiêu chuẩn, nhưng nếuxem trọng một mặt, căn bản không cần phải tức giận.
“Gia tộc chúng ta thật sự nhiều truyền thống lắm, thời đại thay đổi, truyềnthống phải sửa lại. Cháu gái chạy đến địa phương xa như vậy, mấy năm qua chỉ cómấy phong thư và vài tấm ảnh, xem nhà chúng ta như nhà quỷ không dám trở về,chẳng lẽ muốn bức cháu chắt đi luôn sao? Lúc trước nếu tôi không gọi Trúc Anlại, không ngăn cản nó đi ra cửa vận động, cháu cố bảo bối của chúng ta có lẽcòn sống...” Lý Phức Trữ thở dài, loại tình cảm tự trách lại nảy lên, nếu bàkhông thể bù lại phần tiếc nuối này, chỉ sợ chết cũng không yên.
Nghĩ đến đứa chắt trai vô duyên kia, trong lòng mọi người đều thấy rất cô đơn,lúc trước nhiệt liệt chờ mong bé sinh ra cỡ nào, hiện tại lại chỉ có thể ở từđường nhìn bài vị nho nhỏ kia, yên lặng chúc phúc bé ở thế giới kia ngủ yên,nếu có duyên, càng hy vọng bé có thể lại đầu thai đến nhà này. Nhưng Chu ThếHiên vẫn không chịu tái hôn, hy vọng này phải thực hiện như thế nào? Trừ bỏ KhaTrúc An, không có người nào có thể làm tròn giấc mộng này.
“Bà nói đúng.” Chu Bác Quân quyết định trợ giúp ý tưởng của vợ. “Chúng ta đâyhiện tại nên làm cái gì mới tốt?”
“Gỡ chuông phải tìm người rung chuông.” Trong lòng Lý Phức Trữ đã suy tínhphương án, ngồi mà nói không bằng dậy mà đi. “Tôi nghĩ phải đi xa nhà mộtchuyến, chủ động phóng ra, ông có hứng thú cùng đi hay không?”
“Kia đương nhiên, bỏ tôi còn ai?” Chu Bác Quân dũng cảm cười trả lời.
Nếu ba mẹ đều đồng ý, Chu Tín Vũ luôn luôn hiếu thuận cũng đành phải thỏa hiệp,Bạch Bội Lăng lại cao hứng rớt nước mắt, bà làm mẹ không có bao nhiêu tâmnguyện, chỉ hy vọng con và con gái yêu quý đều về nhà.
Lúc này ông quản gia đưa trà nóng lên, chủ động nói: “Tôi sẽ phân phó xuống,bắt đầu sửa sang lại phòng của thiếu gia và tiểu thư, còn có phòng trẻ em.”
“Tốt, tốt lắm.” Uống một miệng trà, hô hấp một hơi, từ từ sẽ đến, hai chữ “Đoànviên” này sẽ lại tới.
*********
Từ sau ngày đó, Chu Thế Hiên quyết định cho vợ trước một thời gian bình tĩnh,để tránh cô tia chớp từ chức, tia chớp bỏ chạy, vậy anh đã có thể tiền mất tậtmang. Luyến ái giống như hai người khiêu vũ, không thể chỉ có đi tới, đem đốiphương bức vào góc, như vậy ngược lại sẽ nhảy xuống.
Kha Trúc An quả thật cần bình tĩnh, hình ảnh hôm kia anh thông báo và ôm hônluôn hiện lên trong lòng cô, nhưng cô lại không thể buông kiên trìcủa mình, tiếp tục như vậy, cô rất nhanh sẽ bị nhân cách phân liệt. Mặc kệ thếnào, trước tập trung vào công việc rồi nói sau, ông chủ Ngải Địch còn đang nghỉphép, hy vọng anh ta có thể vãn hồi tâm vợ trước, cũng cứu vớt cuộc đời mộttiểu cô nương.
Buổi sáng mười một giờ, Tina gõ cửa, đi vào văn phòng chủ quản. “Trúc An, cókhách tìm cô.”
“Là khách nào?” Kha Trúc An ngẩng đầu, cô nhớ rõ hôm nay không hẹn gặp ai.
“Tôi không biết nha, là hai vị lão nhân gia.”
Quái, sẽ là ai đây? Kha Trúc An và thân thích rất ít lui tới, sẽ là dì và dượngsao? Lễ mừng năm mới cô có đi vái lạy, tặng quà, nhưng bình thường căn bảnkhông liên lạc.
Mở cửa phòng khách ra, Kha Trúc An lập tức bị dọa đến —— “Chu ông nội, Chu bànội, các người làm sao có thể tới nơi này?”
Cô cố sức nháy mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng hai vị trưởng bốiquả thật đang an vị ở trên sô pha, trên bàn còn có hai hộp bánh kẹo lớn.
Lại nhìn thấy cháu dâu vô duyên, Chu Bác Quân ho khan hai tiếng, không quá tựtại mở miệng. “Đã lâu không gặp, chúng tôi đi lên Đài Bắc tìm bạn, vừa vặn điqua công ty của con, tiện thể mua bánh ngọt tới cho con ăn.”
Nói là vừa vặn, kỳ thật là đặc biệt đi! Kha Trúc An làm sao có thể không rõ?Nhưng cô đương nhiên không vạch trần, hướng lão nhân gia nhẹ nhàng cúi đầu nói lờicám ơn. “Cám ơn hai người đến thăm con, mời uống trà, chỉ là trà bình thường,hy vọng các người uống quen.”
Công ty bọn họ đãi khách cũng không phải dùng trà gói, là lá trà trung đẳng, đãtính không tồi, nhưng lấy tiêu chuẩn Chu gia hẳn là còn kém xa lắm.
“Con cũng ngồi xuống uống chén trà, còn có ăn điểm tâm.” Chu Bác Quân thânthiết tiếp đón, Lý Phức Trữ im lặng không lên tiếng.
“Sắp giữa trưa, con mời hai người đi ăn cơm, được không?” Nói như thế nào côcũng nên tận chút tâm ý với vãn bối, tuy rằng trong bữa ăn có thể tìm khôngthấy đề tài nói, nếu nhắc tới chuyện trước đây càng làm cho không người nào mởmiệng, Chu Bác Quân lắc đầu cười nói: “Không cần, chúng ta biết con bận làmviệc, chúng ta ngồi một lát rồi liền đi.”
“Hôm nay có kế hoạch gì sao? Thế Hiên có đi với hai người không?”
“Không cần lo lắng, chúng ta cũng không phải không biết đường đi, ông quản giavà tài xế đều ở dưới lầu chờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Nếu chỉ có hai vị lão nhân gia ở Đài Bắc đi tới đi lui, thậtsự làm cho người ta lo lắng, đúng rồi, sao Chu bà nội không uống trà cũng khôngnói? Thân thể không thoải mái sao?
“Trúc An...” Lý Phức Trữ rốt cục đánh vỡ lặng yên, thanh âm có chút nghẹn ngào.“Ta... Ta muốn nói với con tiếng... Thực xin lỗi.”
Kha Trúc An lại vô cùng khiếp sợ, ba chữ này làm sao có thể từ trong miệng bànội nói ra? Lão phu nhân luôn kiên trì theo ý mình, cũng không thoái nhượngnày, chẳng lẽ cũng sẽ tùy thời thay đổi?
“Lúc trước khi con mang thai, ta không nên cho con nhiều áp lực như vậy, nếungày đó con muốn ra ngoài, ta không ngăn con, nói những lời đó với con, có thểchuyện cũng đã không xảy ra... Thế Hiên vì đứa nhỏ đó sa sút tinh thần một thờigian, ta nhìn thấy nó cũng không biết nên nói cái gì, hiện tại ta nói thật cólỗi cũng vô pháp bù lại đau xót của các ngươi, thật sự rất xin lỗi.” Lý PhứcTrữ rốt cục nói ra, đây là áy náy lớn nhất cả đời này của bà, bà khôngmuốn mang nó cùng vào trong quan tài, phải chân thành biểu đạt xin lỗi.
Bên trong im lặng một thời gian, Kha Trúc An mới nghe được thanh âm của mình.“Bà nội, con biết bà là quan tâm con, con không trách ngươi.”
Đối với cô mà nói, muốn thông cảm cũng không phải là một chuyện đơn giản, nhưngcô không muốn trách cứ bất luận kẻ nào, vậy sẽ chỉ làm chính cô càng khó chịu,coi như là một hồi ngoài ý muốn đi, nếu không tội danh như vậy đối mỗi ngườiđều rất trầm trọng. Cô tin tưởng, tiểu thiên sứ ở trên trời cũng sẽ tán thànhcô làm như vậy, dù sao tiểu thiên sứ mang đến là yêu, mà không phải oán hận.
“Không được, con nhất định phải trách ta, đây đều là ta sai, cho nên ta muốnhướng con xin lỗi.” Lý Phức Trữ đứng lên, thật sâu khom người chào.
Kha Trúc An vội vàng đỡ bà ngồi xuống, kích động lên. “Bà nội, con đã biết, connhận xin lỗi của người.”
Chu Bác Quân hoà giải nói: “Mọi người nói ra là tốt rồi, về sau không cần buồnở trong lòng, có chuyện gì cũng có thể khơi thông.”
“Trúc An, cám ơn con...” Tầm mắt Lý Phức Trữ mơ hồ, cháu dâu tốt như vậy phảiđến chỗ nào tìm? Thế Hiên tuyệt đối không thể bỏ qua nha.
Vì hòa tan không khí sầu não, Chu Bác Quân nhắc tới một đề tài khác. “Đúng rồi,tuần sau chúng tôi muốn đi Achentina, Trúc An con có muốn vật kỷ niệm gì haykhông?”
“Hai người muốn đi Achentina?” Kinh hách một người tiếp một người, Kha Trúc Annghĩ lão nhân gia đã bảy, tám mươi tuổi, bay đến địa phương xa như vậy làm cáigì?
“Đúng vậy, nhìn cháu gái, cháu rể, còn có hai cháu cố gái.” Con trai con gáiđều là bảo bối, hiện tại Chu Bác Quân nhìn thấy trẻ nhỏ chỉ cảm thấy đáng yêu,giới tính đã không quan trọng.
Thì ra là thế, bọn họ muốn gặp Chu Tương Kì, vị em chồng cô vô duyên gặp mặtkia, Kha Trúc An nhịn không được thở dài cười nói: “Như vậy thật tốt.”
Lý Phức Trữ lau đi nước mắt ở khóe mắt, mỉm cười nói: “Trúc An a, về sau cáccon kết hôn, không cần ở chung với chúng ta, cô dâu mới phải sống thật tốt, tốtnhất sinh vài oa nhi béo, khi lễ mừng năm mới nhớ rõ trở về ăn cơm tất niên.”
“Bà nội, con cũng không có...” Khi nào thì cô muốn kết hôn chính mình cũngkhông biết?
“Ta hy vọng ngươi có thể yên tâm, nhà chúng ta có vẻ thật truyền thống, nhưngchúng ta sẽ không cưỡng cầu cái gì nữa, chỉ cần các ngươi qua bình an là tốtrồi.”
“Cám ơn ý tốt của các người, nhưng con và Thế Hiên chỉ là bạn...” Lời này KhaTrúc An nói ra đều cảm thấy xấu hổ, bạn sẽ không hôn môi thành như vậy.
“Có thể làm bạn cũng là duyên phận, chuyện sau này ai cũng không biết, ít nhấtkhông cần bởi vì chúng ta tồn tại, làm cho Thế Hiên ở trong lòng con bị tiêutrừ, như vậy chúng ta thật có lỗi.” Lý phức trữ chỉ sợ cháu trai cưới không đếncháu dâu, đôi vợ chồng này không nên vì nhân tố ở ngoài mà chia lìa; hai ngườicó thể yêu nhau mới là trân quý nhất.
“Sẽ không, con sẽ không nghĩ như vậy.” Kha Trúc An có thể nào làm cho lão nhângia tự trách như thế, cho dù từng đi qua chút quanh co, hiện tại nghĩ đến cũnglà một loại kinh nghiệm, làm cho cả hai càng hiểu được quý trọng.
“Thật tốt quá, chúng ta có thể yên tâm ra nước ngoài nghỉ phép.” Chu Bác Quânôm bả vai vợ, nhẹ nhàng thở ra rất lớn, Achentina có điệu Tăng-gô, thác nước,thảo nguyên và sông băng, là một quốc gia xinh đẹp lại nhiệt tình, quan trọngnhất là chỗ có người nhà đã lâu.
“Chúc hai người thuận buồm xuôi gió, thắng lợi trở về.”
“Ta tin tưởng vậy, chờ chúng ta trở về lại cùng nhau ăn cơm.” Chu Bác Quân vàLý Phức Trữ đứng lên, cùng cháu dâu bắt tay tạm biệt, trải qua lần gặp này, tâmtình hai người đều thoải mái, có thể chuẩn bị bay lên.
Nhìn theo hai vị trưởng bối rời đi, Kha Trúc An vẫn đang cảm thấy chính mìnhđang nằm mơ, cô và Chu ông nội, Chu bà nội lại có lúc bắt tay nói tốt, hơn nữacòn là ở phòng khách công ty, thật không thể tin được.
Chuyện tới nay, lão nhân gia đều tự thân xuất mã biểu đạt thành ý, coi sự độclập và kiên định hiện tại của cô, cho dù gả vào nhà giàu có hẳn là cũng có thểsống yên, như vậy, cô còn có thể tìm được lý do gì để cự tuyệt yêu đây?
Chồng trước thân yêu, anh nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phần tình yêunày không chỉ sống lại, lại còn sinh động và có lực hơn trước kia nữa!
*********
Mang tâm tình kỳ diệu mà phức tạp, Kha Trúc An trở lại văn phòng mình, vừa ngồivào chỗ của mình không bao lâu, điện thoại của Chu Thế Hiên đã tới rồi.
“Nghe nói ông nội, bà nội của anh tìm đến em?” Ngữ khí của anh kích động hỏi.
Tin tức của anh cũng thật nhanh nhẹn, nhưng cô cũng không ngoài ý muốn, ở giữaquản gia, thư ký, tài xế và người giúp việc, nhất định có mạng lưới tình báotinh vi.
“Uh hừ.” Cô vừa mở ra hộp quà, vừa thoải mái trả lời. Oa, bánh bích quy và kẹođều ăn thật ngon, ông nội và bà nội là xem cô như tiểu hài tử sao? Đủ mọi màusắc đích thực rất đáng yêu.
“Bọn họ nói cái gì với em? Mau nói cho anh biết!”
Cô chọn một cái kẹo tình nhân bỏ vào trong miệng, ngọt tận lòng người. “Đây làchuyện giữa tôi và bọn họ, có cần báo cáo cho anh không? Đây không bao gồmtrong phạm vi công việc diễn trò.”
“Anh sợ bọn họ cho em áp lực, em trăm ngàn chớ để ở trong lòng.” Ngộ nhỡ ôngnội và bà nội nói lời đáng sợ gì, tất cả cố gắng lúc trước của anh có thể đềuuổng phí, anh tuyệt đối không thể ngồi nhìn mặc kệ, hiện tại phải nhanh chóngtrừ độc!
“Chu tổng giám đốc, chúng ta chỉ là diễn trò mà thôi, anh không cần khẩn trươngnhư vậy.”
“Trúc An ——” anh sắp nổ mạnh, cầuxin cô thưởng anh một cái sảng khoái đi.
“Có cái gì không đúng sao?” Cô vẫn giả ngu, khó có cơ hội chọc anh, làm sao cóthể không nắm?
Anh thở dài, vươn tay xoa ấn đường của mình, giống con rồng ác không phun lửađược, chỉ có thể có lễ phép xin hỏi.
“Kha giám đốc, cầu xin em nói cho anh biết được không? Bởi vì anh cực kì, cựckì lo lắng.”
Sao đối tượng trò chơi nhanh nhận thua như vậy? Một chút cũng không chơi vui!“Bọn họ chưa nói cái gì khó nghe, chúng tôi nói chuyện thật sự rất vui vẻ, rấthài hoà, anh không cần lo lắng.”
“Thật sự? Làm sao có thể?” Anh hiểu nhất ông nội và bà nội của mình, đầu bọn họcó thể sánh bằng ba cấp cổ tích, tu sửa lại là đại công trình.
“Thời gian sẽ thay đổi tất cả, anh không tin?” Vốn chính cô cũng không dám tintưởng, nhưng đời người chính là liên tiếp ngoài ý muốn, trăm ngàn đừng nói cáigì không có khả năng.
Được rồi, cho dù như thế, anh cũng phải nhắc nhở cô một chút. “Có một số việcsẽ thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không.”
“Tỷ như cái gì đây? Xin Chu tổng giám đốc chỉ ra.”
“Em hẳn là biết, anh đối với em vẫn giống vậy...” Chết tiệt, muốn anh nói mấylần mới được? Anh nghĩ rằng anh đã biểu đạt đủ rõ ràng, cô còn vòng quanh vớianh như vậy là muốn như thế nào?
Cô đánh gãy lời của anh. “Xin đừng giả diễn thực làm, cũng không có người đangghi hình hoặc chụp ảnh, vì TV LCD của công ty, anh thật sự rất dụng tâm.”
“Trông nom TV LCD cái gì, anh căn bản không cần! Anh để ý là... Anh để ý là...”
Ngay tại đáp án sắp công bố thì cô lại đánh gãy lời của anh. “Thật có lỗi, tôiphải đi họp, có rảnh lại liên lạc.”
“Trúc An ——” cô lại treo điện thoại, người phụ nữ này là muốn đem anh bức điênsao? Tốt lắm, anh sẽ không để cô né tránh, ngay tại tối nay, nhất định phải đemkết cục chuyện xưa viết ra, hơn nữa chỉ có thể chọn dùng bản cũ của anh!