Đêm hai ngày sau đó, trong phòng bệnh, Thi Dạ Diễm từ hôn mê bỗng dưng mở mắt tỉnh lại, đồng thời khi gần tỉnh lại, trong nháy mắt ý thức của anh trở về trước lúc bị ngất đi kia, anh trơ mắt nhìn Thái Tử mang Du Nguyệt Như đi mà không thể làm gì.
Anh đứng dậy theo phản xạ, cơn đau nhức như xé rách từ bụng truyền tới khiến anh lại ngã trở về giường lần nữa, trên trán nhanh chóng thấm ra mồ hôi lạnh, tay ôm vết thương âm thầm tự điều chỉnh hô hấp cắn răng chịu đựng qua cơn đau đớn này.
Chợt một bàn tay mềm mại nhỏ bé đặt ở trên trán, cẩn thận lau mồ hôi cho anh.
Thi Dạ Diễm ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Thi Duy Ân mặc áo ngủ quỳ gối ở bên cạnh anh, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, chân mày nhíu chặt lại theo dõi ánh nhìn của anh, sự lo lắng hiện lên trong mắt không bỏ sót.
Anh chớp chớp mắt nhìn, dường như vẫn chưa thể thích ứng được sự tồn tại của con. Hai người im lặng một hồi, anh mới khôi phục lại tinh thần.
“Con…” Anh vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng mình khàn khàn dường như nói không ra lời, Thi Duy Ân lập tức cầm lấy cái ly, dùng thìa nhỏ múc ra một muỗng nước đút vào trong miệng anh, còn Thi Dạ Diễm cả quá trình chỉ biết ngây người há mồm phối hợp.
Thi Duy Ân bỏ cái ly vào chỗ cũ rồi ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh anh, ánh mắt Thi Dạ Diễm vẫn nhìn bé không dời, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905058/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.