Không biết cuộc đời này còn có thể dùng cái gì để bù đắp lại tình thâm nghĩa trọng này.
***
Giọng nói của Thi Dạ Diễm trầm thấp mà rõ ràng, kiên định mà cô đơn tĩnh mịch truyền vào trong tai mỗi người. Vết thương ở bụng bị đạn bắn truyền tới đau nhức không cho phép anh cúi lưng, nhưng đầu anh lại gục xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống cằm lẫn vào máu nhỏ từng giọt rơi xuống, đôi môi bởi vì mất máu quá nhiều bắt đầu trắng bệch.
Trong nháy mắt không khí trở nên rất yên tĩnh, gần như không ai tin rằng anh thật sự từ bỏ tất cả, chỉ vì người phụ nữ và đứa con của mình.
Nhất là Du Nguyệt Như, ánh mắt có chút run sợ chăm chú nhìn lên khuôn mặt người đàn ông lúc này đang rất mệt mỏi chật vật không chịu nổi vết thương, trong lòng có thứ gì đó ê ẩm căng trướng lên như muốn trào ra.
“Còn phải để tôi nhắc lại một lần nữa sao?”
Ánh mắt Thi Dạ Diễm vỡ thành từng mảnh sâu sắc phức tạp, nửa tự giễu nửa châm chọc nhìn Thi Dạ Hướng, “Anh thắng rồi, tôi rời khỏi nhà họ Thi, cái gì cũng là của anh, tôi chỉ cần người phụ nữ và con gái của tôi, như vậy đủ chưa, anh đã hài lòng chưa… anh trai.”
Một tiếng anh trai được gọi ra, trong tròng mắt Thi Dạ Hướng xẹt qua một tia hoảng hốt không dễ nhận ra. Anh ta trầm mặc, môi mỏng mím chặt, thu hồi súng, ý bảo thuộc hạ của mình buông lỏng sự kiểm soát đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905056/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.