Chỉ là giờ phút này, ngay cả con bé cũng không hiểu, tại sao đột nhiên cảm thấy cực kỳ… Hận cha.
***
Thi Dạ Hướng tắt máy, Bách Vĩ cách Thi Dạ Diễm rất gần nên lỗ tai rấtthính, đương nhiên nghe được yêu cầu của Thi Dạ Hướng. Sắc mặt anh trầmxuống, “Không phải anh muốn đi một mình đến đấy chứ?”
Du Nguyệt Như nắm lấy cổ tay Thi Dạ Diễm, giống như anh là cây lương thực cứu mạng cô, “Mang em đi!”
Thi Dạ Diễm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa đáy mắt hốt hoảng gần nhưbiến mất không còn, chỉ còn sót lại một sự bình tĩnh đáng sợ. Đột nhiênanh chế trụ gáy Du Nguyệt Như cúi người xuống hôn , giọng khàn khàn nóithầm, “Em thật… đã sinh con gái cho anh?”
Anh vẫn không thể hết kinh ngạc mà đối mặt, để miệng cô xác nhận lại lần nữa.
“Con bé có đôi mắt giống như ánh mắt của anh.” Du Nguyệt Như hai mắt đẫm lệcầu xin anh, “Thi Dạ Diễm, ngàn vạn lần đừng để con bé xảy ra chuyệngì…”
Con gái của anh, có đôi mắt giống anh như đúc…
Đôimắt Thi Dạ Diễm rét lạnh, rút con dao ra đánh vào gáy cô, Du Nguyệt Nhưkhông có phòng bị ngất đi. Thi Dạ Diễm đỡ lấy thân thể đang dần dầntrượt xuống của cô giao cho Bách Vĩ, “Trông chừng cô ấy, đừng để cho côấy rời rỏi nơi này nửa bước.”
“Eric.” Bách Vĩ cả kinh, lập tức ngăn cản anh, chặn cửa xe lại, “Anh điên rồi sao?”
“Đây là mệnh lệnh, mau tránh ra.”
“Thực hiện mệnh lệnh của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905048/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.