Nếu như đây không phải là mơ, có thể gọi anh một tiếng được không, tên của anh.
***
Người mẹ trải qua từ sống đến chết, rồi chết lại sống, Thái Tử cho rằng không còn chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh nữa. Nhưng lúc này đây anh vẫnkhông thể tin được sự tồn tại của cô gái nhỏ đang ngồi ở trước mặt mình. Châm thuốc xong mà lại quên hút, cho đến khi cả điếu thuốc lá kẹp ởngón tay cháy hết chỉ còn lại tàn thuốc.
Du Nguyệt Như vẫn chưatỉnh lại, cánh tay đang được truyền nước, còn Thi Duy Ân ngồi yên mộtchỗ ở bên cạnh cô, vẻ mặt đề phòng nhìn người đàn ông tuấn tú đang đứngtrước mặt.
Đôi mắt màu hổ phách kia so với Thi Dạ Diễm giống nhau như đúc khiến đầu Thái Tử cũng muốn nổ tung. Anh bỗng dưng bóp lấy cằmcủa Thi Duy Ân, “Cháu bé, cháu ở đâu ra vậy?”
Sức mạnh to lớn từbàn tay anh, không nặng không nhẹ nắm chặt làm đau con bé, Thi Duy Ân bị đau bắt lấy cổ tay của anh, há mồm cắn vào mu bàn tay anh…
Hoàng Phủ Triệt vừa vào cửa đúng lúc nhìn thấy Thái Tử túm gáy Thi Duy Ânnhấc lên, mà tiểu nha đầu này trong miệng vẫn liều lĩnh cắn Thái Tửkhông buông. Anh tiến lên đỡ lấy thân thể của Thi Duy Ân, sắc mặt cũngkhông được tốt, cố gắng kiềm chế tính khí dụ dỗ con bé nhả ra.
Thi Duy Ân thích mềm không thích cứng, hung hăng chỉ vào mũi Thái Tử,“Không cho phép ông làm hại mẹ tôi! Cha của tôi rất lợi hại!”
Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905041/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.