Trong đêm tối anh choàng lên thân thể cô, môi dán lên cổ cô, nỗi nhớ mong lăn lộn trong yên lặng, cuốn đi tất cả lý trí của hai người.
Cuộc sống bình yên của Du Nguyệt Như bị một cú điện thoại phá vỡ. Cả đêm, cô đem Thi Duy Ân đánh thức đang chìm trong giấc ngủ chạy thẳng tới phi trường.
“Mẹ, chúng ta phải đi đâu ạ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Duy Ân không che giấu được hưng phấn khi lần đầu tiên được đi máy bay, mà Du Nguyệt Như dường như không nghe thấy nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run sợ của mình. Thi Duy Ân ngồi xuống đẩy đẩy cô, “Mẹ, mẹ!”
“A?” Du Nguyệt Như như từ trong cõi tiên trở về, đem con gái ôm thật chặt vào trong lòng. Cô run rẩy ngay cả Thi Duy Ân cũng có thể cảm nhận được. “Mẹ, mẹ rất lạnh sao?”
“Cô lắc đầu, “Tiểu Trà Diệp, mẹ muốn dẫn con đi gặp một người, người này rất quan trọng đối với mẹ.”
Thi Duy Ân nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, ngoan ngoãn gật đầu đi theo, âm thầm mong đợi cái người “rất quan trọng” chính là người trong lòng mình suy đoán. Máy bay đến thành phố T chính là lúc mới lên đèn rực rỡ, tới sân bay đón là một người đàn ông cao to mặc âu phục màu đen.
Người đàn ông toàn thân toát ra một hơi thở lạnh lùng làm người ta khó có thể tiếp cận, lúc nói chuyện cùng Du Nguyệt Như trong lúc vô tình tầm mắt liếc đến đây, lúc thấy Thi Duy Ân chân mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2905038/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.