Thi Dạ Diễm chợt thổlộ khiến trong giây lát Du Nguyệt Như không biết phải phản ứng như thếnào. Có lẽ thấy trong mắt cô sự sợ hãi hiện lên quá mức rõ ràng, Thi DạDiễm nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.
Đêm đó hai người đều có tâm sự riêng, cực kỳ yên tĩnh. Không cãi nhau gây gổ giống ngày thường, cũng không còn thân thiết.
Du Nguyệt Như gặp ác mộng liền tỉnh dậy sau đó cũng không ngủ được nữa,cảm giác sợ hãi vẫn còn, bóng tối xung quanh càng làm cho người ta thấysợ hãi. Cô nhẫn nại cắn góc chăn, chẳng biết tại sao trong đầu vẫn xuấthiện hình ảnh Thi Dạ Triệu thả con rắn nhỏ bò xung quanh người cô.
Cô kéo chăn che kín đầu, cho đến khi hết không khí thở không ra hơi mớikéo chăn xuống, miệng hít mấy hơi thật to. Thi Dạ Diễm nằm ở bên cạnhcô, nhìn giống như đang ngủ rất sâu. Du Nguyệt Như dựa vào ánh trăng mờnhạt nhìn theo gò má anh.
“Không để cho em phải sợ, không để choem phải khóc, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ thay em gánh vác.Nhớ rằng em là người phụ nữ của tôi, về sau người em có thể tin tưởng giao tính mạngcùng dựa vào chính là tôi, chỉ có thể là tôi.”
Giờ phút này nhớlại lời của anh, trong lòng Du Nguyệt Như không nói được cảm giác của cô là gì, vô cùng phức tạp. Mỗi người phụ nữ đều hi vọng được người yêuthương mình thật lòng bảo vệ. Cô cũng không ngoại lệ, Đường Lạp An đãtừng nâng niu cô ở trong lòng bàn tay, che chở gấp đôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904951/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.