Từ nhà họ Thi về đếnnhà đã được một lúc lâu nhưng Du Nguyệt Như cũng không nói câu nào.Trước đây Thi Dạ Diễm chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, anh chỉ biết ôm cô,bàn tay xoa xoa lưng cô, quay đi quay lại cũng chỉ vụng về nói mấy câu.
“Tiểu Như, không sao rồi, đều đã qua rồi.”
Du Nguyệt Như thật sự đã bị dọa sợ, toàn thân không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, môi cũng cắt không còn một giọt máu, trong một lúc cũngchưa định thần lại, hai mắt vẫn còn lơ đãng. Âm thanh vù vù rợn tóc gáyvẫn quanh quẩn trong đầu, hai cánh tay cô ôm chặt cổ Thi Dạ Diễm, giốngnhư bắt được một cây cỏ cứu mạng.
Cô mở miệng nhưng vẫn không nói được tên của anh, Thi Dạ Diễm vô cùng đau lòng, khẽ hôn lên má cô, “Đừng sợ, anh ở đây rồi.”
Có lẽ là do trên người anh tỏa ra hơi nóng ấm áp làm cho cô trở lại bìnhthường, tầm mắt Du Nguyệt Như dừng trên gương mặt tuấn tú của anh dầndần khôi phục, trong mắt bỗng tràn đầy nước mắt, “Thi…Dạ Diễm…?”
Câu nói đầu tiên của cô lại là tên mình, trong lòng Thi Dạ Diễm chợt cảm thấy thỏa mãn, “Là anh, là anh, em không chứ??”
Thi Dạ Diễm nghĩ rằng cô muốn khóc, nhưng không ngờ rằng một giây sau côlại vùng tay lên dùng hết sức cho anh một cái tát, thậm chí làm cho mắtanh trong một lát chìm trong bóng tối, tai vù vù, “Em…..”
Anhkhông ngờ người đầu tiên dám đánh anh lại là cô! Anh nhíu chặt mày, sắcmặt trầm xuống, lời mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-be-em-thua-roi/2904949/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.