Chiều hôm đó, đến giờ ra về, Vy ra trước của chờ người đến rước, Phúc cũng vừa từ trong chỗ làm bước ra, thấy cô đang đứng một mình dựa tường, anh liền chạy lại kẹp cổ cô và nói:
- Sao giờ chưa về mà đứng đây hả? Đợi anh mày ra à, con nhỏ ngốc?
- Bớt tự tin dùm cái đi ba ơi, đu dây điện hoài, không sợ bị điện giật à. Ai thèm chờ ông chứ, bộ đui sao không thấy, có ai rước đâu mà về.
- Dám hổn hả mạy? Dám nói tao đui nè, cho mày chết. - Anh dùng lực vào cánh tay và kẹp mạnh cổ cô, ép sát đầu cô vào người mình mà vò tới vò lui.
Hai anh em đang đùa giỡn vui vẻ thì chiếc xe màu đen huyền lăn bánh tới.
- Thôi tha cho mày đó, về đi con, bye mày.
- Ok bye ông.
Lên xe, cô vừa mới thắt dây an toàn và yên vị thì nghe tiếng Đạo cất lên:
- Anh xin lỗi, anh tới trễ, tại anh bận xíu việc. Em chờ có lâu không?
- Dạ không sao đâu anh, có lâu gì đâu.
- Ừ.
Chạy được nửa đường, anh quay sang nhìn cô và nói:
- Chủ nhật tuần sau em đi chơi với anh nha. Từ lúc qua đây đến giờ em chưa có dịp đi đâu xa xa nhà chơi đúng không? Vậy chủ nhật tuần sau anh chở em xuống downtown chơi, chỗ đó anh thường hay lui tới lắm. Đi chơi nha, đi cho biết với người ta.
- Dạ sao cũng được.
- Ok vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-bao-gio-anh-biet/2005370/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.