Còn riêng Vy thì cứ vui vẻ mà nhận sự ga lăng từ anh. Cô có một chút không thoải mái, vì đối với cô, người trong gia đình không nhất thiết phải làm mấy hành động khách sáo ấy. Nhưng dù sao thì Đạo cũng là người dẫn cô ra ngoài cho khuây khoả đầu óc nên cô cũng không góp ý gì. Ăn uống no nê xong thì hai người lại tiếp tục đi dạo mát, nói chuyện phiếm để tiêu hết mớ mỡ thừa vừa nạp. Trời bắt đầu sụp tối, không khí trở nên se lạnh hơn, trong khi cô thì lại rất phong phanh, trên người chỉ vỏn vẹn duy nhất chiếc áo thun. Cô cảm thấy lạnh, tay cô khoanh trước ngực, hai bàn tay cứ run rút vào người cô, đôi khi thì cô chà sát hai bàn tay vào nhau để tạo hơi ấm. Lúc này, anh có mặc một chiếc áo khoác, thấy cô bị lạnh, anh nhanh nhẹn cởi chiếc áo khoác của mình ra, nhanh nhẩu chạy tới gần cô, nhẹ nhàng khoác chiếc áo lên người cô. Anh nói: 
- Dạo này trời bắt đầu lập đông nên buổi tối rất lạnh, em ra ngoài mà ăn mặc phong phanh thế kia lỡ bị cảm lạnh thì sao? 
- Vậy anh không lạnh hả? Khoác áo cho em làm gì? Anh mặc đi cho ấm. 
- Không, anh không lạnh, anh ở đây lâu rồi nên quen, lo cho em kìa. - vừa nói, anh vừa lấy tay đặt nhẹ lên đầu cô, xoa xoa. 
Hành động này của anh có thể gây hiểu lầm, anh như đang cưng chiều một sủng vật, hay đang nâng niu và chiều chuộng một người bạn gái. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-bao-gio-anh-biet/2005368/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.