Và rồi, mọi thứ lại tiếp tục trôi qua. Những ngày tháng bình yên ở Việt Nam cũng không còn nhiều nữa. Cái ngày mà cô và anh trở về cũng đã tới.
- Em xong chưa vậy? Chuẩn bị ra xe nè.
- Ok, ok sắp xong rồi, anh với mọi người ra xe trước đi.
- Ờ vậy em có cần anh giúp gì không?
- Không, em tự mình làm được rồi.
Cô đang tất bật dọn đồ để ra sân bay. Nói xong, anh khoan dung xách hành lí của mình ra xe. Một đống đồ chồng chất khiến anh không thể nào đi nhanh được.
- Con... con... con của mẹ... - Một đôi tay gầy gò, gân guốc nhưng lại ấm áp vô thường nắm chặt lấy cánh tay nam tình của anh.
- Con... cuối cùng con cũng đã trở về với mẹ... ở lại đây với mẹ nha con... đừng đi nữa... mẹ nhớ con lắm...
Tiếng nói tha thiết của người phụ nữ đã có tuổi, những vết chân chim hằng sâu trên mặt, đôi mắt khổ nhìn anh tha thiết.
- Xin lỗi... hình như dì nhầm cháu với ai đó rồi.
- Con... con là con của mẹ mà... mẹ không nhầm... mẹ nhớ con... con...
Bà càng nắm chặt lấy tay anh hơn. Anh cố gắng kéo tay bà ra, ban đầu nhẹ nhàng rồi từ từ dùng lực. Anh cố gắng để không làm bà đau hay bị thương.
- Dì nhầm người rồi, xin dì buông cháu ra, cháu đang gấp làm ơn buông tay cháu tay.
Đúng lúc đó, Vy từ trong bước ra, sau khi định hình được chuyện gì đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-bao-gio-anh-biet/2005355/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.