Những cánh hoa hồng rơi rụng, giẫm đạp. Hồng cảm thấy rất đau khi chưa làm tròn nghĩa vụ. Với vẻ ngoài mạnh mẽ, sắt đá và đầy gai nhọn như thế, không một ai nghĩ hồng đang cảm thấy rất đau. Không một ai có thế thấu hiểu và cảm nhận nỗi đau này bằng chính bản thân hoa hồng. Bạn có thể an ủi nỗi buồn của người khác nhưng không bao giờ có thể an ủi nỗi buồn của bản thân. Thật nhiều chuyện khó khăn trôi qua khiến con người ta phải đành lòng mà chấp nhận.
Bà dì được đưa vào bệnh viện để xử lí vết thương và Vy cũng vậy. Trong suốt quá trình xử lí vết thương và lấy viên đạn ra khỏi chân cô, Phúc luôn đứng cạnh và nắm chặt lấy tay cô. Xong xuôi, cô bảo anh dìu mình qua phòng bệnh của bà dì. Vết thương trên trán bà cũng không có gì nghiêm trọng, đã được băng bó kĩ càng. Bà nằm đấy truyền nước biển. Bà không ngủ, có lẽ bà đang đợi cô qua để nói cái gì đó. Thấy cô bước vào, bà điều khiển giường lên một chút.
- Dì không sao chứ? Mọi thứ vẫn ổn chứ? - Thấy bà ngồi dậy, Vy liền hỏi.
- Ừ, ta không sao... Con qua đây. - Bà cười, một nụ cười hiền từ, bà ngoắc cô lại gần bà. Sau đó liền nắm lấy tay cô, bà nói tiếp.
- Vết thương của con cũng không sao chứ?
- Dạ, hết thuốc tê nên hơi đau một chút.
- Cảm ơn con...
- Dạ? Con có làm cái gì đâu mà cảm ơn con. - Cô vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-bao-gio-anh-biet/2005342/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.