Đến đồ bỏ đi như Diệp Tử Lộ còn hoàn thành được hai nhiệm vụ “dậy sớm” và “thực hiện đúng theo kế hoạch” thì người ngoài cuộc như Nhan Kha hình như cũng cảm nhận được chút khích lệ. Cuối cùng anh đã có đủ dũng khí thực hiện những lời quyết tâm ngày hôm qua, đó là nói với Diệp Tử Lộ rằng anh muốn đi bệnh viện.
Diệp Tử Lộ nghe xong thì sững sờ một lúc, lúc này cô mới chợt nghĩ, cái đồ vật biết nói chuyện, biết mắng người, biết tự vấp chân ngã này không phải đã ở bên cô nhiều năm, không phải là con rối lúc không vui có thể tùy ý chà đạp, bởi vì bên trong là một con người thực sự.
Thực ra có nhiều khi, Diệp Tử Lộ khó mà coi Nhan Kha là một con người… Đương nhiên cô không có ý chửi rủa nhưng với dáng vẻ hiện tại của Nhan Kha thì dù cho trí tưởng tượng của cô có phong phú cỡ nào cũng không thể hoàn toàn coi thứ đồ vật này là người.
Đưa “Nhan Kha” đi bệnh viện thăm “Nhan Kha”, sao cứ thấy câu này có chút vi diệu thế nhỉ?
“Cũng không phải… là không được” – Diệp Tử Lộ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh mát mẻ bên ngoài, cô vẫn còn chìm trong tâm trạng vui vẻ nhè nhõm khi hoàn thành được công việc của ngày hôm nay – “Nhưng mà anh biết anh đang nằm ở viện nào không?”.
Nhan Kha lập tức nói lên tên một bệnh viện – bệnh viện đó có người quen của bố mẹ nah, với cả từ những gì anh nghe ngóng được từ cuộc buôn dưa lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-nhut-nhat-cua-toi/128531/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.