Diệp Tử Lộ nhận ra, cảm giác này không thể bày tỏ với người khác.
Giống như có ai đó bóp cổ cô, chặn họng cô, thắt khí quản của cô lại. Cả người cô như đang chìm trong bùn lầy, thứ chất lỏng đặc sệt ấy khiến cô không thể hít thở, cũng không thể thoát khỏi, càng vùng vẫy thì càng lún sâu.
Cô không thể miêu tả cảm giác ấy, cũng không thể khiến người khác tin tưởng.
Chẳng ai tin tưởng, ví như Nhan Kha.
Diệp Tử Lộ nhận ra Nhan Kha đã bỏ mặc cô, đại khái là trong mắt anh, cô là một người ham ăn biếng làm, một đứa cặn bã ngu si.
Diệp Tử Lộ có thể tưởng tượng ra người khác bàn tán gì sau lưng cô.
Kẻ thất bại, kẻ ăn bám, không tiền đồ, không lối thoát… Cho dù sau này cô chó ngáp phải ruồi cưới được đại gia thì sẽ luôn có người ganh ghét tính xem bao giờ cô bị người ta đá.
Rất lâu trước đây, Diệp Tử Lộ đã nghe nói đến cụm từ “bệnh lề mề”, tra trên mạng thì thấy rất nhiều bạn bè mắc căn bệnh này. Ngày nào cũng lên Weibo kêu ca mình không có tâm trạng, bị mắc bệnh lề mề, những việc nên làm thì không làm. Đây dường như chỉ là sự phàn nàn thường thấy, mặc dù người nói chưa đến mức thấy điều nhục nhã này là thứ gì đó đáng tự hào nhưng chắc chắn họ cảm thấy điều đó không quan trọng, có thế thì người ta mới thoải mái mà tự giễu mình như vậy chứ.
Diệp Tử Lộ không rõ người khác và cô không giống nhau. Bề ngoài, côcũng nói với người khác một cách nhẹ nhõm rằng cô bị lệnh lề mề, lại còn kể việc mình hay đợi đến phút cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-nhut-nhat-cua-toi/128530/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.