Chương trước
Chương sau
"Trắc Du, anh nhìn lên đấy làm gì? nói chuyện công ty thì tiếp tục, không thì có thể về!"

"Ừ, anh lo mà về quản lý công ty!"

"Không, tạm thời cậu cứ thay tôi điều hành đi!

"Này Ôn Dịch Phàm anh có điên không? anh là tổng giám đốc đấy! Đùng đẩy trách nhiệm cho phó giám đốc cỏn con như tôi à? Chưa kể cha mẹ anh đâu có hiền chửi tôi te tua, tôi hết chịu nổi rồi!"

Ôn Dịch Phàm vươn tay vỗ vai tỏ ý an ủi Trắc Du

"Tôi sẽ gọi nói cha mẹ tôi, anh yên tâm!"

Trắc Du nghe thế lửa giận trong lòng cũng tắt dần.

"Ừ coi như anh còn lương tâm!"

"Tôi gặp chút chuyện mới không liên lạc thôi, Trắc Du anh có cần kết tội thế không?"

"Anh thì ai dám đụng vào mà có chuyện, làm gì cũng tự tiện, kiêu ngạo hết phần thiên hạ!"

"Trắc Du anh có thể về được rồi, đừng nhiều lời!"

"Ừ!"

Dứt lời Trắc Du ra xe phóng nhanh xé gió.

Ôn Dịch Phàm chợt nhớ ra phải nhanh chóng trở về nhà Tiểu Mễ, anh bước lên lầu muốn gọi Mạc Dinh Hy đi cùng mua điện thoại mới, nhưng khi lên lầu thấy Mạc Dinh Hy đã ngủ say giấc.

........

Chung Hân sau khi đi ăn xong cũng không về nhà Tiểu Mễ nữa, cô chỉ trêu Tiểu Mễ thôi, chứ cô vốn biết rõ Ôn Dịch Phàm đang trú ngụ ở nhà Tiểu Mễ từ lần chiếc đầm lụa, khi té xuống sàn Chung Hân đã quay mặt thấy mép áo lồi ra trong kẻ tủ áo rất giống áo Ôn Dịch Phàm từng mặc. Nên khi đó Chung Hân không tra hỏi Tiểu Mễ nữa, mà bỏ về ngay vì cô biết Ôn Dịch Phàm mắc hội chứng sợ không gian kín.



Ôn Dịch Phàm sau khi mua điện thoại đã nhờ Mạc Dinh Hy nhập lại toàn bộ danh bạn người quan trọng, Mạc Dinh Hy với Ôn Dịch Phàm thân nhau đến nỗi giữa họ không có bí mật gì che dấu cả. Nếu không phải vì Chung Hân đeo bám anh thì anh đã nói cho Mạc Dinh Hy biết chuyện anh đang ở nhà Tiểu Mễ rồi. Mạc Dinh Hy thích Chung Hân thế nào cũng bán đứng anh.

Ôn Dịch Phàm giao lại biệt thự nhờ Mạc Dinh Hy thường xuyên qua coi sóc, anh nhanh chóng đoán taxi về lại căn nhà cấp 4....

19 giờ tối.

Khung cảnh căn nhà cấp 4 của Tiểu Mễ.

Ôn Dịch Phàm tính bấm chuông nhưng thấy cửa không khoá mà chỉ khép hờ, anh có phần kinh ngạc, nghĩ như vầy chẳng phải mời gọi yêu râu xanh vào sao? Anh đẩy nhẹ cửa bước vào, đập vào mắt anh là một bàn thức ăn thịnh soạn, vừa tiến vào vừa đảo mắt quanh phòng rồi dừng lại trên người cô gái nhỏ đang nằm dài trên băng sofa say giấc.

Bất giác anh mủi lòng nghĩ lẽ nào Tiểu Mễ đợi anh về nên mới để cửa, lại còn nấu ăn ngon đãi anh.

Ôn Dịch Phàm thì thầm:

"Mễ Mễ tốt với anh thế! Anh yêu em, yêu từ lúc quyển tiểu thuyết em viết tên nhân vật nam chính lại lấy đúng tên anh!"

Đúng vậy, Ôn Dịch Phàm rất thích đọc tiểu thuyết, nhất là những tiểu thuyết có nhân vật nam chính tính cách lãnh lùng sủng thê. Rồi một ngày anh vô tình đọc trúng quyển tiểu thuyết với tựa đề rất thú vị Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi. Anh cho rằng tác giả đang viết về cuộc sống của chính anh, anh cho người điều tra nhân thân tác giả nhận ra chính là Tiểu Mễ một cô gái trẻ 18 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười tỏ nắng.

Anh nghĩ Tiểu Mễ thích anh, biết thân phận anh nhưng sau khi đưa Tiểu Mễ về nhà, tỉnh lại Tiểu Mễ lại nghĩ anh chui ra từ tiểu thuyết do mình viết, anh mới nhận ra là anh nhầm lẫn tình cảm của Tiểu Mễ bấy lâu....

Ôn Dịch Phàm cúi người bế Tiểu Mễ vào phòng ngủ đặt cô nhẹ nhàng xuống nệm, Tiểu Mễ khi ngủ nhìn rất dễ thương Ôn Dịch Phàm quả thật không dời mắt được, anh ngắm cô say đắm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau Tiểu Mễ mở mắt ra thấy Ôn Dịch Phàm ngồi dưới sàn gục đầu ngủ trên bàn tay của mình. Tiểu Mễ động lòng rồi, không biết từ khi nào nữa, chỉ biết ở hiện tại Ôn Dịch Phàm mất tích cả ngày cô rất lo lắng.

Ôn Dịch Phàm cũng choàng tỉnh, ngẩn đầu bắt gặp ánh mắt ướt át của Tiểu Mễ.

"Tiểu Mễ cô dậy rồi à, đêm qua để cửa đợi tôi sao?"

Tiểu Mễ hôm qua nấu ăn thịnh soạn muốn ăn mừng cùng anh tác phẩm ra chương đều được thăng cấp, thế nhưng Ôn Dịch Phàm tận tối mà chưa về, cô lo anh không vào nhà được nên để cửa.

"Ừ anh đi đâu từ sáng tới tận tối vậy?"



"Cô đang lo cho tôi sao?"

"Hứ làm gì có! Tôi sợ anh chết bờ ngủ bụi thôi!"

"Ây.. anh làm gì vậy?"

Tiểu Mễ bất ngờ vì Ôn Dịch Phàm choàng người khoá chặt dưới thân anh.

"Tiểu Mễ em là đang nói xạo anh, nét mặt em hiện rõ chữ quan tâm kìa!"

"Lưu manh ai là em của anh!"

"Mễ Mễ, làm bạn gái của anh nha!"

Tiểu Mễ nội tâm hỗn loạn, đây là tỏ tình với cô sao? hay chỉ là đang trêu chọc trái tim nhỏ bé của cô.

"Ôn Dịch Phàm...anh điên à! Bỏ tôi ra!"

"Tiểu Mễ anh là thật lòng, anh thích em, rất rất thích!"

Lời nói ngọt ngào kèm ánh mắt chân tình khiến Tiểu Mễ phút chốc đã muốn đồng ý, nhưng cô nghẹn lời không thể thốt ra. Cô biết anh là trong tiểu thuyết sẽ có lúc phải trở về thế giới trong tiểu thuyết.

"Ôn Dịch Phàm, tôi không thích anh, buông tôi ra!

Ôn Dịch Phàm tắt hẳn nụ cười khi nghe câu nói quá vô tình, nó như bóp nát trái tim anh.

"Tiểu Mễ, em nói thật?"

"Ừ! Giờ anh có thể bỏ tay tôi ra được chứ?"

Ôn Dịch Phàm nhỏm người dậy, mang theo khuôn mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.