Chương trước
Chương sau
Trắc Du rót trà chuyền tay mời Ôn Dịch Phàm đang nghiêm túc nhìn anh.

"Uống đi cho hạ hoả."

Ôn Dịch Phàm miễn cưỡng đón lấy hớp một ngụm, không quên liếc trộm dò xét nét mặt Trắc Du.

"Trắc Du, anh đã làm gì Dinh Hy rồi?"

Trắc Du nhúng vai, mỉm môi một cái, rồi đặt tách trà trên tay xuống, ngã lưng đồng thời gác tay lên thành sofa, nở nụ cười nhẹ.

"Không hề làm gì cả."

Ôn Dịch Phàm sao mà tin kiểu ăn mặc đầy gợi dục khi nãy, tới anh còn đỏ mặt, thì sao tên Trắc Du giới tính mập mờ này lại không thèm khát.

"Khi nãy rõ ràng Dinh Hy mặc áo của anh, còn không mặc quần dài."

Trắc Du híp mắt nhìn khuôn mặt in chữ nghi ngờ đen tối của Ôn Dịch Phàm, nhếch môi.

"Haiz...cái vấn đề đó, là lý do anh chửi tôi?"

Ôn Dịch Phàm híp mắt: "Anh trả lời rõ đi, đừng có vờ tôi."

"Được thôi, đó chỉ là tôi sơ ý làm đổ cháo lên người Dinh Hy, Dinh Hy mượn áo tôi thôi."

Vừa nói Trắc Du hướng mặt và chỉ tay ra ban công, rèm bay phấp phới, thoáng hiện thoáng ẩn chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đang treo trên xào.

"Đồ Dinh Hy phơi ngoài kia kìa."

Ôn Dịch Phàm ngó theo trông thấy, tạm tin chỉ một phần nổi, phần chìm thì vẫn chưa giải toả.

"Còn chuyện kia?"

Trắc Du nhìn ánh mí mắt sụp xuống của Ôn Dịch Phàm, hiểu ngay ý đen tối.

"Anh nói chuyện nhục dục à."

Ôn Dịch Phàm gật đầu, ánh mắt đầy mong đợi. Trắc Du nhỏm dậy vươn tay vỗ nhẹ vai Ôn Dịch Phàm, mỉm cười.



"Không có, Dinh Hy rất dễ thương, hút mắt tôi thật, nhưng tôi đâu phải loại người tùy tiện làm bậy, huống gì tội đang cảm mà, sẽ lây cho Dinh Hy."

Ôn Dịch Phàm chao mày, thật muốn chửi tục, nói khúc đầu nghe tử tế xướt mướt, lách tới khúc đuôi ma mị đen tối.

"Trắc Du, ý anh là không sốt thì hốt Dinh Hy rồi đúng không?" Nhếch mép.

Trắc Du nhúng vai: "Cái này là do anh suy diễn, tôi rất đàng hoàng."

Ôn Dịch Phàm đứng dậy đặt hai tay trong túi, bước hướng ra cửa, nói thòng lại:

" Tốt nhất là anh tránh xa Dinh Hy, Dinh Hy tính trẻ con, không phù hợp làm con mồi của anh đâu."

Ôn Dịch Phàm ra khỏi phòng, bước xuống phòng khách liếc thấy hành động và cử chỉ chiều chuộng Mạc Dinh Hy của Trắc Phàm, anh nghĩ thầm, lẽ nào thằng anh giới tính bất ổn muốn bẻ cong Dinh Hy, còn thằng em giới tính ổn định lại bị Dinh Hy bẻ cong hả trời.

Mạc Dinh Hy ngẩn lên thấy Ôn Dịch Phàm nhìn chằm chằm cả hai, liền gọi:

"Ôn Dịch Phàm, anh ổn chưa?"

Ôn Dịch Phàm bước lại ngồi sát Mạc Dinh Hi, khiến nụ cười của Trắc Phàm tắt hẳn thay vào đó là đôi mắt nhá lửa, bất giác môi mím chặt.

Ôn Dịch Phàm thấy rõ điệu bộ của Trắc Phàm, bèn nói: " Trắc Phàm cảm ơn cậu chuyện khi nãy, nhưng Dinh Hy không thích tiếp xúc con trai đâu. Sau này, không có gì quan trọng thì đừng phiền Dinh Hy."

Dứt lời, Ôn Dịch Phàm nắm chặt tay Mạc Dinh Hy đứng dậy muốn rời đi, Trắc Phàm thấy tay Dinh Hy bị siết chặt đỏ cả lên, bèn gằn giọng:

"Ôn Dịch Phàm anh nhẹ tay được không, anh coi cổ tay Dinh Hy kìa."

Ôn Dịch Phàm bất giác nhìn xuống, nhận thấy mình quá bộp chộp.

"Dinh Hy...xin lỗi."

Mạc Dinh Hy cũng ái ngại điệu bộ quan tâm thái quá từ nãy giờ của Ôn Dịch Phàm, nhưng nghĩ cỡ nào thì cũng không thấy ổn cho giới tính của ba người đàn ông này.

"Dịch Phàm thật sự cảm ơn anh, nhưng tôi có xe, tý tôi tự về được rồi."

Ôn Dịch Phàm lay nhẹ vai Mạc Dinh Hy, giọng gắt gỏng:



"Dinh Hy, tôi qua đây là để đón cậu về đấy, muốn tốt cho cậu, theo tôi về ngay." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chiều Hư

2. Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

3. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

4. Anh Biết Mình Sắp Mất Em

=====================================

Trác Phàm chen lời: "Đủ rồi, Dinh Hy 25 tuổi rồi, anh bao bọc cậu ấy thái quá, khiến cậu ấy ngột ngạt đó, anh không phải anh ruột Dinh Hy cũng không phải yêu Dinh Hy, làm quá lên ảnh hưởng cuộc sống của Dinh Hy."

Ôn Dịch Phàm bỏ ngoài tai lời nói, mà anh cho là vô bổ, lúc nhỏ Dinh Hy cao lớn bảo vệ anh, lớn lên anh cao lớn, Dinh Hy lại thanh mảnh, anh phải bảo vệ lại là đương nhiên.

"Mối quan hệ giữa chúng tôi, không cần người ngoài xen vào."

Dứt lời, Ôn Dịch Phàm kéo Dinh Hy rời đi, mặc kệ Dinh Hy có phản kháng.

"Dịch Phàm đồ tôi chưa thay, ra ngoài bộ dạng này sao?"

Ôn Dịch Phàm bất giác nhìn cặp chân trắng ngần của Mạc Dinh Hy, phút chốc đỏ mặt, cởi phăng áo vest cột ngang eo Mạc Dinh Hy, cả Mạc Dinh Hy và Trắc Phàm điều ngớ người với hành đồng bảo vệ như con gái bị lộ hàng.

Ôn Dịch Phàm mỉm môi, nét mặt đầy ưng bụng, hai lòng bàn tay phủi phủi vào nhau.

"Giờ thì ngoan ngoãn về được rồi chứ."

Mạc Dinh Hy ộm ờ chưa kịp nói gì Ôn Dịch Phàm bá đạo vừa kéo đi vừa nói:

"Xe của Dinh Hy cho tài xế tới lái về, giờ lên xe tôi về, không lằng nhằng nữa."

Ôn Dịch Phàm và Dinh Hy rời đi, ánh mặt Trắc Phàm ủ dột hẳn đi, nghĩ khó lắm mới được nói chuyện với Dinh Hy nhiều vậy, Ôn Dịch Phàm lại xen vào làm kỳ đà cản mũi. Đúng làm mình tức chết đây mà.

"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.