Chương trước
Chương sau
Tiểu Mễ trong hai tuần nay ăn ở trong nhà Bác Ngô, cặm đầu viết lách không lú đầu ra ngoài. Một phần muốn nhanh chóng hoàn thành mấy bộ truyện dang dở đang Drop. Một phần muốn xoá đi ký ức về cậu thiếu gia nhà giàu bá đạo Ôn Dịch Phàm.

Tiểu Mễ bật dậy quấn chăn chạy vào phòng tắm, xả nước vào chỗ đấy, trần trụi ngồi co ro trong gốc phòng tắm. Ôn Dịch Phàm thì ngủ bẩn đi một giấc, không rõ là bao lâu, nhưng khi tỉnh lại không thấy Tiểu Mễ đâu hoảng hồn mở cửa phòng tắm. Cô gái người lạnh lẽo nằm rút người trên sàn vòi sen xả nước liên hồi.

"Mễ Mễ, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ chứ?"

Ôn Dịch Phàm vừa bế cô lên vừa gọi to. Đặt cô lên giường phủ chăn kín cho cô. Sờ trán cô vẫn ổn, anh xuống bếp tìm gừng muốn nấu trà gừng cho cô, sợ cô bị ốm. Chưa kịp nấu thì có cuộc gọi từ cha anh. Anh không từ mà biệt.

[.......]

.............Biệt Thự Ôn Gia...........

Về tới Ôn Gia thấy mâm quả vòi rượu, toàn bộ sính lễ đỏ.

"Cha muốn ép con sao?"

"Đây là liên hôn quan trọng, cha không ép con, nó là nghĩ vụ của con với gia tộc."

"Cha, con không bao giờ nghe cha đâu!"

"Được cha cho con chọn, một là thực hiện hôn ước, hai là con nhỏ tác giả nghèo kia chấp dứt sự nghiệp viết lách."

Ôn Dịch Phàm dọng bàn một cái "rầm."

"Cha muốn làm gì Tiểu Mễ!"

"Dễ thôi, hình như cha nó đang nằm ở bệnh viện Thiên Ái đúng không, cha đã cho người hỏi thăm sức khoẻ ông ta rồi."

"Cha đừng quá đáng! Con chết cũng không nghe cha đâu."

Ôn Dịch Chương phất tay thuộc hạ tiếng lên giữ tay Ôn Dịch Phàm.

"Mang nó xuống căn phòng tối."

"Dịch Chương ông lại muốn làm gì với con trai mình hả?" Tịch Uyển nghe ồn ào dưới lầu vội chạy xuống, thấy cha con tranh cãi, đám thuộc hạ lôi con trai xuống hầm bí mật.

"Mau đưa phu nhân lên lầu."



Ôn Dịch Chương trừng mắt ra lệnh, thuộc hạ đánh ngất Tịch Uyển mạng lên lầu.Ông lập tức xuống tầng hầm, vào căn phòng đầy đủ đồ nghề tra tấn gồm roi mây xích sắc, còng tay...

Ôn Dịch Phàm bị còng hai tay vào hai dây xích từ trần nhà thòng xuống.

Thấy Ôn Dịch Chương vào tên thuộc hạ đã mang. ghế lại như ngay vàng vua chúa xử tội phạm nhân. Ôn Dịch Chương nhìn đứa con trai không hề run sợ mà ngược lại trừng mắt chống đối ông.

Tăng thêm độ tức giận, ông đứng dây ra dậy thuộc hạ mang roi mây đặt vào tay ông. Cầm lấy vừa khỏ lên tay vừa trừng mắt nhìn con trai.

"Dịch Phàm con đừng ép cha ra tay."

Ôn Dịch Phàm cười khẩy: "Cha cứ việc làm giống năm xưa đã làm với anh trai con!"

"Chát..."

Những lằn roi đỏ bắt đầu nổi lên in qua lớp áo somi trắng mỏng manh. Con trai ông chẳng những không thèm rỉ tiếng đau đớn. Khuôn mặt không mặt biểu cảm gì.

"Dịch Phàm con quá cứng đầu. Cha sẽ mang con nhỏ tiểu thuyết đó khỏi đất nước này, con chọn đi một là đính hôn hai là mãi mãi không bao giờ gặp lại con nhỏ nghèo khổ đó."

"Cha đang uy hiếp con?"

"Không, cha làm thật!"

Ôn Dịch Chương nói dứt lời quay lưng rời đi. Ôn Dịch Phàm nhìn cha mình đi xa dần.

"Tại sao? Tại sao cha lại ép con?" Ôn Dịch Phàm cười trong tuyệt vọng.

"Giàu có mà đến người mình yêu cũng không thể chọn sao? Ông trời ơi? Ông đang trêu đùa con sao?"

[.............]

Tại biệt thự Chung Gia sính lễ đã mang đến đầy đủ. Ôn Dịch Chương thay mặt con trai đến Chung Gia bỏ sính lễ. Hai bên bàn tính ngày lành tháng tốt diễn ra lễ đính hôn cho đôi trẻ.

Sau khi Ôn Dịch Chương ra về, Chung Hân lên phòng nằm lại qua trởi lại trên giường khuôn mặt đây vui sướng vì cuối cùng người cô yêu thầm cũng thuộc về mình.

"Ôn Dịch Phàm anh là ngôi sao lấp lánh mà em cố gắng lắm mới chạm tay vào được, em sẽ không để anh vụt mất đâu. Hôn ước được thực hiện rồi, trong tiểu thuyến đầy chuyện cưới trước yêu sau đấy thôi."



Chung Hân với tay cầm bức ảnh bạn bè là cô khoát vai Tiểu Mễ, hai cô gái trong ảnh nhìn nhau cười rất tươi. Cứ nghĩ tình bạn của họ làm tri kỷ khắc cốt ghi tâm. Giờ thì cả hai cô gái năm đó đã không còn mang nụ cười chân thành, tình bạn bền vững, đây là lưng chừng của sự rạn nứt lời thề thốt sao?

Chung Hân kéo hộc tủ lấy chiếc hộp vuông nhỏ trong học tủ ra mở xem. Chiếc bông năm đó cô công chúa Chung Hân đặt hẹn ước tình bạn thiên thu với cô lọ lem mà mình vừa cứu.

Năm 12 tuổi đó Chung Hân chính là người mang đến cho Tiểu Mễ tia sáng trên con đường đầy bóng tối, nơi mà người giàu không bao giờ hết kỳ thị kẻ nghèo. Tiểu Mễ vừa thần tượng vừa thán phục sự hoà đồng của cô tiểu thư xinh đẹp Chung Hân.

Một tình bạn đầy sự chở che, Tiểu Mễ yếu đuối tự ti trong xã hội bao nhiêu, thì Chung Hân mang đến sự chở che bảo vệ lôi Tiểu Mễ ra khỏi bóng tối thắp sáng cuộc sống sẽ của một cô gái nghèo.

"Dinh dong."

Tiếng chuông cửa reo lên, Chung Hân bật dậy bước ra ban công nhìn xuống là một chiếc xe hơi vô cùng quen thuộc. Chung Hân đơ ra bởi người này sao lại tới nhà cô...

"Cốc cốc."

Quả nhiên như cô dự đón, người đó đến là vì cô. Quản gia gõ cửa thông báo. Cô hít một hơi sâu siết chặt nắm đấm bước xuống lầu nhìn cô gái kia lưng quay về hướng mình.

"Cô đến đây làm gì?"

Cô gái kia rất bình thản nâng trà uống, không thèm quay lại nhìn biểu cảm sôi gan của người đứng trên lầu. Chung Hân bước xuống đi nhanh lại ngồi xuống trước mặt vị khách coi thường gia chủ kia.

"Này! Cô bị điếc à? Không phải ăn đấm ở biển não văng mất rồi chứ?"

Quản gia đứng sau lưng muốn khuyên tiểu thư mình bình tĩnh, bởi ông chưa bao giờ thấy tiểu thư mình tức giận với một cô gái. Đặc biệt cô gái này ăn mặt khá cứng cõi như nam nhân.

Trừ Mạc Dinh Hy thiếu gia ra thì đây có lẽ là nhân vật thứ hai làm tiểu thư của ông bừng bừng lửa nóng.

"Tiểu thư, người nên ôn hoà nói chuyện, ông bà chủ còn trên phòng, nghe thấy không hay đâu."

Chung Hân mất bình tĩnh may là quản gia này nhắc nhỡ. Chung Hân là tiểu thư chứ đó cũng chỉ là vỏ bọc giàu sang. Là vật trao đổi tiền bạc thôi. Nếu người liên hôn không phải Ôn Dịch Phàm thì có lẽ cô tiểu thư này đã đào hôn.

Mẹ kế của cô ngoài mặt tỏ ra yêu thương cô, chứ tâm địa độc ác, mưu sâu kế độc. Năm đó để bước chân vào Chung gia, bà ta đã không từ thủ đoạn đổ tội cho anh trai 12 tuổi của cô đã xô bà ta ngã vào cạnh tủ, dẫn đến bà ta mất trí nhớ.

Anh trai cô chính là Chung Tinh đã bị cha nhốt vào phòng tối bỏ đói, đánh đập bằng cây to vào mông, cha bắt anh trai phải xin lỗi người phụ nữ dã tạo kia.

Tuy lúc đó Chung Hân mới 7 tuổi nhưng những ký ức đen tối trong tuổi thơ không phai mờ. Có anh trai thương yêu cưng chiều nên Chung Hân không chống đối bà mẹ kế nữa.

Cha Chung Hân lại mê mẫn người phụ nữ này, vì khuôn mặt bà ta khá giống khuôn mặt của người mẹ phúc hậu của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.