Cha Chung Hân lại mê mẫn người phụ nữ này, vì khuôn mặt bà ta khá giống khuôn mặt của người mẹ phúc hậu của cô.
"Được rồi, Di Yến theo tôi lên phòng nói chuyện."
Chung Hân kẻo Trầm Di Yến vào phòng riêng của mình, đặt ngồi xuống giường. Chung Hân quay ra gài chặt cửa chính lại. Điều này khiến Trầm Di Yến hoan mang.
Không lẽ lại muốn đánh nhau ư? Chung Hân này có vẻ không ổn lắm. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì chợt bàn tay cô đã chạm vào thứ gì đó cứng cứng, phản xạ tự nhiên quay qua nhìn thì ra là một chiếc hợp nhỏ, bên trong là chiếc bông tai.
Ơ khoang đã đây là? Hồi ức hiện về trong đầu Trầm Di Yến, năm 9 tuổi Trầm Di Yến bị nhốt trong phòng học tối tâm, khi tuyệt vọng nhất có một bạn nhỏ đã mở cửa căn phòng kéo cô ra ngoài sáng. Một lúc sau cô tỉnh lại trong phòng y tế của trường. Nhớ loáng thoáng cô bé kia có mái tóc dài xoăn, trên vành tai có đeo khuyên hình bướm nhỏ.
Chung Hân tiến lại gần chưa kịp nói gì đã bị Trầm Di Yến quật người đè xuống niệm. Di Yến kề bên này đảo sang bên kia nhìn hai vành tai của Chung Hân. Đúng là có xỏ khuyên tai, không ngờ do thường ngày Chung Hân xả tóc che lại nên Trầm Di Yến học chung 3 năm cấp 3 mà lại không hề nhận ra điều đó.
"Trầm Di Yến cô bỏ ra, làm cái trò gì vậy?"
Trầm Di Yến đưa chiếc bông kia lên ngang tầm mắt cô gái đang giãy dụa.
"Cái này thật sự là của cô sao?"
Chung Hân đứng hình vài giây rồi trả lời: "Ừ thì liên quan gì cô, bước xuống khỏi người tôi mau."
Trầm Di Yến thả tay ra ngồi ở mép giường, Chung Hân cùng ngồi dậy chỉnh trang quần áo, lấy lại thần thái.
"Di Yến cô bị bệnh hả? Dám đè bổn tiểu thư!"
"Ừ tôi có bệnh, là bệnh tương tư."
Trầm Di Yến giọng nhẹ nhàng càng khiến người nghe rung sợ, Chung Hân bước khỏi giường, kéo ghế ngồi khoảng cách vừa đủ an toàn.
Trầm Di Yến nhếch mép: "Cô đang sợ tôi?"
"Không hề, nói đi cô tới đây làm gì?"
"Chung Hân tôi tìm anh trai của cô!"
Chung Hân giật mình: "Tìm anh trai tôi ư? Mà để làm gì?"
"Giờ tôi không cần tìm anh cô nữa rồi, bên dưới có vẻ là sinh lễ của Ôn gia nhỉ!"
Chung Hân mỉm cười: "Đúng đấy bộ cô tiếc à?"
"Tiếc...tiếc cái gì?"
"Thì tiếc là không hốt được tôi!" Chung Hân vừa nói vừa tiến lại giường nâng cằm Trầm Di Yến, nháy mắt tà tứ.
Trầm Di Yến biết ngay con nhỏ này lại muốn chọc ghẹo mình như hồi cấp ba, khoé môi cong lên vòng tay qua eo nhỏ quật Chung Hân nằm dưới thân mình. Khuôn mặt xinh đẹp bị hốt hoảng la lên.
"Yến băng đá, cô bỏ ra, làm gì vậy?"
"Ồ chả phải cô mới bảo tôi hốt cô sao?"
Trầm Di Yến dứt lời tay mò mẩm trên người Chung Hân, mặt cô gái đỏ ửng lên.
Chung Hân trước gì trên cơ Trần Di Yến lạnh lùng, vậy mà giờ bị đè vầy, đúng là sĩ nhục mà.
[..........]
Hai tuần...
Tiểu Mễ sau lần đó trở nên trầm tính ít nói. Cô sống khép kính không muốn giao thiệp với ai, nhốt mình trong nha không ra ngoài.
Vương Niệm hai tuần nay ngày nào cũng đứng trên ban công nhìn xuống quan sát ngôi nhà nhỏ của cô tác giả nghèo.
"Kỳ lạ, hai tuần này cô ấy không ra ngoài, không biết có chuyện gì không?"
Vương Niệm trên ban công phòng vô cùng lo lắng chạy xuống leo rào vào sân nhà Tiểu Mễ. Anh bấm chuông rất lâu người bên trong nhà mới mở cửa. Khuôn mặt hốc hác ăn mặt lôi thôi, đầu tóc lò xoà, anh thật sự không tin trước mắt mình là cô gái vui vẻ với nụ cười toả nắng mà hai tuần trước anh gặp.
"Tiểu Mễ có chuyện gì đã xảy ra sao? Tại sao cô bậy giờ."
"Tôi thảm lắm phải không?" Tiểu Mễ vừa nói vữa bước lại sofa tiếp tục đánh máy soạn thảo chương mới của truyện. Vương Niệm nhìn vào màn hình máy tính hợp 5 bộ truyện end cùng thời gian.
"Cô ấy nhốt mình trong nhà hoàn thành chúng sao? Rốt cuộc có chuyện kinh khủng gì xảy ra rồi?"
Vương Niệm lẩm bẩm một mình rồi liếc nhìn điện thoại của cô gái nằm tan tành ở chân tủ áo. Anh bước lại nhặt lên không thấy sim điện thoại, bất giác ngó qua tủ đầu giường thấy kéo và mảnh vụn của sim điện thoại.
Nguy rồi lẽ nào tin thần cô ấy bị kích động mạnh. Vương Niệm bốc điện thoại gọi ngay cho anh trợ lý Hàn Ngữ Thiên.
"Anh tìm ngay cho tôi bác sỹ tâm lý."
Bên đầu dây kia là một giọng nam trầm: ["Vương Niệm bệnh của cậu lại tái phát sao? Được rồi tôi đưa bác sỹ đến ngay!"]
"Này không phải tôi!"
Vương Niệm lên tiếng giải thích nhưng bên kia đã cúp máy ngang.
Một lúc sau chiếc xe sang trọng dừng trước nhà Vương Niệm, một anh chàng khôi ngô tuấn tú mang cặp kính cận cùng một anh bác sỹ khá trẻ bước xuống xe. Bác Ngô bảo Vương Niệm sang nhà Tiểu Mễ.
Anh ta cùng bác sỹ xông vào ngôi nhà nhỏ. Vương Niệm chưa kịp phản ứng gì thì bị Hàn Ngữ Thiên ôm chặt.
"Vương Niệm có tôi đây đừng sợ, tôi luôn ở bên cậu!"
"Bỏ ra, lo cái khỉ gì? Mẹ kiếp có nghe tôi nói hết câu đâu."
Vương Niệm nổi nóng đẩy người đàn ông bá đạo Hàn Ngữ Thiên chao đảo, chửi xấp mặt.
Hàn Ngữ Thiên bấy lâu nay vẫn luôn rất lo lắng cho Vương Niệm, sau cú sốc mất tích của Trầm Di Anh thì Vương Niệm phải điều trị tâm lý gần một năm.
Bác sỹ khám và tiêm thuốc an thần cho Tiểu Mễ. Bảo tinh thần cô gái bị hoản loạn do sự việc nào đó không tháo gỡ được khúc mắc. Uống an thần và động viên an ủi sẽ không sao cả.
Bác sỹ ra về Hàn Ngữ Thiên liếc nhìn cô gái mà ảnh để quan tâm lén lên tia gang tỵ. Anh ta ở bên Vương Niệm bấy lâu đây là lần đầu trông thấy Vương Niệm quan tâm con gái.
"Vương Niệm cô gái này quang hệ thế nào với cậu? Tại sao cậu lo cho cô ta thế?"
"Đó là chuyện của tôi, hết việc của anh rồi về đi!"
Hàn Ngữ Thiên nghiến răng: "Cậu dám đuổi tôi!"
"Hàn Ngữ Thiên não anh có vấn đề à? Anh là quản lý ngôi sao, không phải cha mẹ tôi, tôi kêu anh về nghỉ vì nay tôi có đi diễn đâu."
Hàn Ngữ Thiên kích động quên mấy bản thân vốn không có danh phận gì với Vương Niệm, ngoài chức vụ quản lý. Anh ta đành nén đau trong tim bước ra về.
Vương Niệm chả mải mai quan tâm người đi vui hay buồn, điều anh quan tâm là chuyện gì đã khiên cô tác giả trên giường bệnh kia bỏ ăn bỏ uống, cấm túc bản thân trong nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]