🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những ngày sau đó, mọi người đều tất bật chuẩn bị cho các ngày lễ hội của trường và ôn thi học kì. Đó là quãng thời gian đáng nhớ nhất của đời học sinh khi tất cả mọi người đều cùng nhau học tập, cùng nhau tham gia các hoạt động ngoại khoá của trường để chuẩn bị cho ngày lễ 20/11 và cuộc thi nam nữ sinh thanh lịch.

Nhóm bạn của Hạ Nhiên và Dĩ Hưng hôm nào cũng tụ tập sau giờ học để học nhóm. Ngoài việc học tập ra, Dĩ Hưng còn tham gia lớp học năng khiếu để chuẩn bị cho phần thi tài năng của mình trong cuộc thi. Và dĩ nhiên là bởi sự thuyết phục đến từ Hạ Nhiên nên Dĩ Hưng đành phải nghe theo.

Gần đây hai người ít nói chuyện với nhau hơn, chủ đề của câu chuyện luôn xoay quanh vấn đề học tập và thi cử.

Rồi ngày diễn ra vòng chung kết của cuộc thi cũng đã đến. Tình nguyện viên, ban tổ chức tất bật chuẩn bị sân khấu, đèn led, đồ trang trí, chỗ ngồi cho giám khảo... ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi do phải chạy liên tục để hoàn thành công việc.

Cậu ổn không Dĩ Hưng - Hạ Nhiên mặc trên mình bộ váy trắng cổ vuông dài tay quá đầu gối trông vừa sang chảnh vừa lịch sự cùng Dĩ Hưng bước vào trường.Cũng ổn... tôi thì lúc nào chả đẹp trai, tỏả sáng như một vì tinh tú.Thôi được rồi, cậu là đẹp nhất. Tối nay cậu thắng giải nữa thì như ngôi sao tỏả sáng luôn rồi đấy. Cố lên nhé!Biết rồi mà. - Dĩ Hưng ngại ngùng, gãi đầu đáp lại.Các thí sinh cũng như khán giả đã tập trung đầy đủ dưới sân trường đế sẵn sàng cho đêm chung kết cuộc thi.

Đây là cuộc thi thường niên thu hút được đông đảo học sinh đến xem cũng như thu hút được nhiều bạn tham gia.

Bởi đến với cuộc thi này các bạn được thể hiện tài năng, vẻ đẹp và thành tích của mình. Hơn nữa với phần thưởng và lợi ích khá lớn từ cuộc thi cũng vô cùng hấp dẫn các thí sinh.

Đêm chung kết diễn ra vô cùng hoành tráng, các thí sinh lần lượt giới thiệu bản thân mình, tiết mục văn nghệ đã chuẩn bị và màn trình diễn trang phục dạ hội. Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ thì... đến lượt của Hiểu Ngọc, cô vốn định trình diễn bài hát dưới giai điệu từ piano nhưng đến giờ chuẩn bị trình diễn thì bạn diễn mãi chưa đến.



Cô lo lắng tìm cách gọi điện cho bạn ấy mà không được nên đành bất lực ngồi sụp xuống đất.

Nguyên Khôi đang sắp xếp hậu cần thấy cô như vậy liền chạy thật nhanh đến hỏi thăm.

Cậu sao vậy? Chỗ nào không khoẻ à? - Khôi lo lắng hốt hoảng hỏi thăm Ngọc.Bạn diễn của tôi mãi chưa đến... - Hiểu Ngọc buồn bã nói, ánh mắt đượm buồn như sắp khóc.Cậu ta chơi piano đúng không? Tôi cũng biết chơi, để tôi lên sân khấu với cậu.Thật không? Cậu...

Tôi thấy cậu đăng kí tiết mục trình diễn vào đúng bài hát tôi từng đánh qua rồi nên tí tôi sẽ xem qua lại rồi lên trình diễn với cậu.... Cảm ơn cậu - Hiểu Ngọc dùng ánh mắt chan chứa sự biết ơn của mình nhìn Khôi. Ánh mắt ấy còn chứa đựng cả sự ăn năn, hối hận khi cô luôn phũ phàng trước sự giúp đỡ của Khôi. Lần này cô đã đón nhận sự giúp đỡ thực sự của anh rồi.Cuối cùng cũng đến tiết mục của Hiểu Ngọc, với giọng hát trong trẻo, ngọt ngào kết hợp với giai điệu piano du dương đã tạo nên một màn trình diễn mãn nhãn cho người xem. Nhìn cậu con trai nghịch ngợm trước kia, chỉ biết ăn chơi, bắt nạt bạn học mà giờ đang ngồi chơi piano, trông cứ như chàng thiếu gia lãng tử chứ không còn là chàng thiếu gia tinh nghịch, ng ngáo nữa. Hai người trên sân khấu như đang đắm chìm vào thế giới cổ tích chỉ của riêng hai người. Chàng thì chơi đàn còn nàng thì cất tiếng hát say đắm lòng người.

Chỉ đến khi tiếng vỗ tay từ phía dưới sân khấu cất lên thì hai người mới quay trở về thực tại. Khôi đứng dậy, tiến về giữa sân khấu nắm lấy tay Hiếu Ngọc rồi cúi chào khán giả để bước về phía sau cánh gà.

Hiểu Ngọc bị nắm tay cũng đỏ mặt bước theo sau, đến khi cô hoàn hồn lại thì mới gạt tay của anh ra.

Chuyện hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu có lẽ tôi đã không hoàn thành được màn trình diễn của mình. - Hiểu Ngọc cúi đầu cảm ơn Nguyên Khôi.Chuyện tôi nên làm mà. Cậu đừng khách khí như vậy. Vì cậu, tôi sẵn sàng làm mọi thứ... cậu chỉ cần lợi dụng tôi như món hàng cũng được. Với lại... hôm nay trông cậu thật xinh đẹp. - Nguyên Khôi cầm lấy tay Hiểu Ngọc và đặt lên đó nụ hôn. Hiểu Ngọc ngại ngùng nên lấy cớ rời đi trước. Trong đầu cô lúc này chỉ có suy nghĩ về hình bóng của anh. Phải chăng đây là...Nguyên Khôi nhìn bóng Hiểu Ngọc rời đi liền nở nụ cười khá nham hiểm. Anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:

- Xong chuyện rồi, thả nó đi được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.