Hiểu Ngọc đang loay hoay với cái đai an toàn thì từ bên cạnh chỗ cô xuất hiện một đôi bàn tay to lớn giúp cô thắt dây. Cô giật mình nhìn về phía ấy thốt lên:
Sao... sao cậu lại ở đây?Vì theo đuổi cậu nên tôi không ngại bám theo cậu tới đây. - Nguyên Khôi tươi cười nhìn Hiểu Ngọc mà trả lời.Thật là. - Hiểu Ngọc định tháo chiếc đai an toàn ra để qua chỗ khác ngồi thì Nguyên Khôi kéo tay cô ra.Muốn ngồi với cậu chút cho đỡ cô đơn mà cậu định bỏ tôi lại đây à? - Nguyên Khôi sắc mặt không đổi, nói bằng giọng buồn, có chút thất vọng.Mọi người chú ý, tàu sẽ khởi hành ngay bây giờ nên mọi người ổn định vị trí, không rời khỏi chỗ ngồi của mình.Xin cảm ơn. - Ẩm thanh loa thông báo vang lên.
- Giờ thì cậu không đi được rồi. - Nguyên Khôi đắc chí, mỉm cười với Hiểu Ngọc.
Hiểu Ngọc cũng đành phải ngồi với anh vì giờ muốn đứng dậy để ra ngoài cũng không kịp rồi.
Đoàn tàu bắt đầu lăn bánh, Nguyên Khôi thì cứ ngồi nhìn Hiểu Ngọc chăm chằm.
Đừng nhìn tôi như vậy. - Hiểu Ngọc khó chịu quay sang chỗ khác.Tại cậu đẹp, hấp dẫn ánh nhìn của tôi.Hiểu Ngọc không nói lại nhưng lúc này đây cô có chút ngại ngùng.
Thôi mà, quay ra đây cho tôi ngắm tiếp đi mà, - Nguyên Khôi quay cả người ra chỗ Hiểu Ngọc.Không. - Hiểu Ngọc đỏ mặt, lớn tiếng nói.Thôi được rồi, không trêu cậu nữa. - Nguyên Khôi quay về chỗ ngồi của mình, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.Ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3740397/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.