- Dĩ Hưng, con trai của mẹ - Cô bác sĩ khi nãy họ gặp ở trong thang máy đang chạy đến ôm chầm lấy Âu Dĩ Hưng, bà ta vừa khóc lóc vừa gọi tên cậu con trai của mình.
Âu Dĩ Hưng bất giác đẩy bà ta ra:
- Tôi không quen biết bà.
- Mẹ đây, bao nhiêu lâu không gặp, trông con lớn quá mẹ không nhận ra. - Bà ta mắt vẫn rưng rưng, giọng nói run rẩy.
- Tôi không có mẹ. Xin đừng nhận vơ. - Nói rồi Âu Dĩ Hưng bỏ đi.
- Năm đó là bố con đuổi mẹ đi… bởi mẹ quá tập trung sự nghiệp, quên đi gia đình nên… mẹ đành phải bỏ con mà đi. Nhưng giờ mẹ đã có tất cả, mẹ muốn bù đắp cho con. Xin con hãy… tin tưởng mẹ, - Bà ta chạy đến bám lấy khuỷu tay Hưng dãi bày những khó khăn bà ta gặp phải với mong muốn con trai sẽ thông cảm cho mình, sẽ chấp nhận mình.
- Năm đấy tôi đã níu kéo bà để bà có thể suy nghĩ lại, đừng bỏ nhà đi. Nhưng bà đã máu lạnh vô tình, hất tay tôi rồi bỏ đi còn gì. Nếu bà thương tôi thì sẽ không như vậy đâu. - Một lần nữa Dĩ Hưng hất thẳng tay bà ta ra.
- Mẹ có nỗi khổ riêng mà con…
Một bóng dáng quen thuộc bước đến, dáng người cao cùng mái tóc vàng nổi bật xuất hiện trước mặt Dĩ Hưng và bà mẹ. Không ai khác là Mạc Trần Thần.
- Hoá ra đây là mẹ cậu à? - Mạc Trần Thần hỏi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3552173/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.