Có vẻ như cô không nghe thấy lời nói nhỏ từ trong miệng cậu hay là cô cố tỏ ra không quan tâm!?
Cửa được mở ra cô bước vào trong căn nhà của mình, tiến lên tầng hai nơi phòng ngủ. Lấy các loại sách đi học và cặp.
- Đưa tôi. - Âu Dĩ Hưng vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy chồng sách.
- Không cần. - Vừa nói cô vừa quay người đi sang bên khác.
“Không cần?” nghe hai chữ vừa rồi Âu Dĩ Hưng lấy tay ôm chồng sách cô đang cầm và bê đi.
- Tôi nói không cần mà. - Cô gắt lên.
Âu Dĩ Hưng tiếp tục đi ra ngoài để kệ lời nói của cô.
- “ Cái tên phiền phức này thật ga lăng chồng sách nặng vậy mà '' - Cô nghĩ.
Sau khi lấy sách xong thì hai người về nhà của cậu.
- Nào đem sách thầy kiểm tra xem có vẽ bậy các kiểu không? Đem cả vở ghi nữa.
- Được rồi mà, con bé chắc chắn là đủ, vở không vẽ bậy như thằng cháu trai nhà mình. - Tống Lan nhìn cô học trò của mình bằng đầy sự tin tưởng.
- Gì đây? Sách hoá ghi tên Âu Dĩ Hưng? Có phải… - Đôi mắt thầy giáo dừng lại ở quyển hoá khắc tên ''Âu Dĩ Hưng''
- Là do cháu để rơi trong ngăn bàn chăng? - Hưng nhanh nhẹn nói.
- À đúng rồi, tôi nhớ có hôm tiểu Nhiên đem cặp về cho thằng Âu nhà mình. - Dì Lan nhớ ra.
- Đúng là não đi học toàn để trưng bày. - Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ban-gai-ngoc-cua-toi/3552152/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.