Đêm này Đoan ngủ rất ngon, cứ đánh một giấc là đến tận hừng đông. Lúc tỉnh dậy mới hay chị Chinh đã rời khỏi từ lâu.
Hiện tại trời chỉ vừa hừng sáng, thành ra dãy hành lang bên ngoài người qua lại vẫn còn nườm nượp, trong số đó ngẫu nhiên xuất hiện một chiếc bóng, cứ đinh ninh nơi trước cửa. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến trái tim nhỏ này của Đoan suýt nữa thì nhảy cả lên cổ họng.
"Chị vào được không Đoan ơi?"
Là giọng của chị Chinh. Lạy trời, nàng bệnh mất, vừa rồi rõ ràng có vang lên tiếng bước chân, hơn hết, giữa ban ngày ban mặt, ma cỏ nào dám xuất hiện đâu. Một lần nữa nàng tự mình dọa mình rồi.
Nàng vuốt vuốt cho gọn mái tóc, tuy bàn chân rất đau vẫn cố gắng ngồi dậy cho đàng hoàng.
Ổn thỏa tất cả, Đoan mới hài lòng hồi đáp: "Dạ, vào đi chị Chinh ơi."
Chinh nhẹ nhàng đẩy cửa, nàng biết tình trạng Đoan di chuyển khó khăn nên cũng không khóa trái.
Tiến tới cạnh giường, Chinh đặt xuống thau nước mát. Nàng hỏi: "Khăn mặt của em đâu?"
"Khoang! Khoang!" Chân mày Chinh nhíu lại, rõ lo lắng. Nàng gấp gáp ngăn cản Đoan: "Chân em loét nặng lắm, chịu khó ngồi yên một chỗ vài hôm cho thiệt khỏi."
Chinh bước đến sào cây, chỉ vào tấm khăn mặt màu xanh nhạt và hỏi tiếp: "Khăn này hả em?" Nhìn cái gật đầu của Đoan, Chinh nhanh tay rút xuống rồi trở về chổ cũ.
"Cực cho chị quá. Em mang ơn chị lắm." Đoan tiếp lấy khăn mặt, lau khô nước mát còn lưu trên má, cảm thấy tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ba/950226/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.