"Cô ba cái gì cũng kỹ lưỡng, chắc sống thọ dữ lắm." Câu nói này Đoan cùng lắm chỉ dám nghĩ ở trong đầu. Đi nhiều biết nhiều nhưng kiểu người như Diệu Thanh mới thật là hiếm gặp, sống khó khăn quá cũng đâu có thoải mái gì.
Đoan nhanh chóng nói vào trọng điểm: "Hôm nay tôi có nhìn thấy thứ đó."
Vẻ mặt Diệu Thanh liền biến chuyển, môi hơi nhếch giống như đang nói về điều gì hứng thú lắm vậy. Người nhà nghiện thuốc phiện đâu phải chuyện vui vẻ gì?
"Cô sáng mai dọn hết đồ chuyển sang tiệm kim hoàng phụ việc đi."
Diệu Thanh nói xong một câu này cũng xem như hết chuyện, nhẹ nhàng phủi tay rồi bỏ đi. Cứ bỏ đi như thế thì đâu có được, Đoan nhanh chân vọt thẳng tới phía trước, nàng dang tay ý ngăn cản đường đi của Diệu Thanh, bao nhiêu thắc mắc đều đem ra nói hết: "Ý của cô ba là sao? Rõ ràng cô ba nói sẽ nhận tôi làm việc cho cô nếu tôi nghe lời cô sai bảo mà?"
Đôi mày liễu lại cau chặt, Diệu Thanh chủ động lùi một bước, cách xa Đoan một chút. Nàng ung dung hé môi: "Tôi chính là luật." Nàng đột nhiên nghiêng người nhìn về giếng nước cũ nằm cách đó không xa: "Muốn chôn thây dưới đấy hay yên ổn mà sống, đều do cô chọn cả."
Ngữ điệu phát ra từ miệng Diệu Thanh quá lạnh lẽo, khiến Đoan nàng buốt dọc sống lưng. Theo ngón tay phát sáng dưới ánh trăng, Đoan đưa mắt nhìn theo hướng đó, vẫn là chiếc giếng to nằm trơ trọi, rêu phong bao phủ một lớp dày, vẫn là hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ba/950219/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.