Sực nhớ, Đoan vạch ra chữ Linh bằng sợi chỉ thêu màu xanh đậm, nàng đặt chiếc khăn nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay cho Lu dễ nhìn: "Ở chỗ mình có ai tên Linh không Lu? Hôm bữa chị nhặt được cái khăn tay này ở chổ của mợ hai, loay hoay rồi quên mất."
Lu cầm lên chiếc khăn tay, ngờ ngợ một hồi. Nàng lại đưa mắt nhìn xa xăm, suy nghĩ thêm một lúc, nàng lắc đầu: "Ở chổ mình đâu có ai tên Linh đâu cà. Mà cái khăn này em nhớ thấy nó ở đâu rồi nè... quen lắm."
"Rồi có cho người khác ngủ không vậy?" Một chị nằm trên chiếc giường tập thể ngóc đầu ngồi dậy, kéo theo đó là bảy tám người bực dọc trách thêm vài câu mới dụi mắt nằm trở xuống.
Lu thè lưỡi cũng ngã lưng xuống giường, ôm mền vào ngực, nàng cười tít mắt với Đoan. Mới nhắm mắt đã ngáy khò khò.
Đoan vén áo, nhanh chóng thoa thuốc vào bụng và hông, gọn gàng cất lọ thuốc và chiếc khăn tay vào hộc tủ. Dược tính man mát, mùi nồng gắt không còn, thay vào đó là hương tinh dầu dễ chịu, Đoan cứ thế mà ngủ thiếp đi.
____________________________
Trời đêm nay tối quá, không có lấy một ánh trăng, giơ tay khó thấy được năm ngón, chỉ có thể dựa vào đống lá khô dưới nền đất tìm phương hướng. Kì lạ, sao chẳng có ai chịu thấp đèn soi sáng lối đi, bình thường nơi này đâu có tối đến vậy.
Đoan đi qua hàng cây xoài rậm rạp, gió rì rào rì rào rồi dứt hẳn. Vừa lúc gió thổi mây tan, trăng lên sáng rực, chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ba/950218/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.