Chương trước
Chương sau
Lì xì đầu năm. Năm mới vui vẻ.
***************
Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/
***************
Ngô Diệc Hiên và Đỗ Duệ Trúc nói chuyện xong thì ngồi cùng nhau uống trà chờ Nhã Ngôn và Diệp Hạ thảo luận xong việc chỉnh sửa váy cười. Được một lúc, Nhã Ngôn vui vẻ đi lại chỗ bọn họ đang ngồi: “Đã thảo luận xong rồi”, nói rồi cô nàng quay sang Ngô Diệc Hiên: “Cũng đã đến giờ bữa trưa rồi, hai người đi ăn cùng bọn em luôn đi”.
“Đầu giờ chiều Diệp Hạ còn phải xử lí việc ở tạp chí, chắc là bọn anh không đi được đâu”.
“Ồ, em quên mất”.
Nhã Ngôn vừa nói xong thì Diệp Hạ và Úc Phong cũng đi về phía này. Chào hỏi một chút, lúc chuẩn bị rời đi Úc Phong nói với Diệp Hạ: “Daphne, chị có thể cho em phương thức liên lạc được không? Em muốn thảo luận vấn đề thiết kế váy cưới với chị lúc cần thiết”.
Diệp Hạ chưa kịp lên tiếng Ngô Diệc Hiên đã nói: “Nếu có việc gì cậu cứ liên hệ trực tiếp với Nhã Ngôn, em ấy mới là người sẽ mặc váy cưới”. Dứt lời, anh đưa tay ôm vai Diệp Hạ, thể hiện chủ quyền rõ ràng.
Ý đồ tiếp cận Diệp Hạ của Úc Phong bị nhìn ra khiến cậu ta ngượng ngập đáp: “Vậy mọi người ra về, tạm biệt”.
Lúc đi ra đến ngoài, Nhã Ngôn và Đỗ Duệ Trúc đã rời đi mà Ngô Diệc Hiên vẫn ôm Diệp Hạ, không buông tay. Diệp Hạ hơi giãy vai ý muốn thoát khỏi cái ôm nhưng cũng không hẳn thực sự muốn vậy nên hành động này khá nhẹ nhàng, cô không nóng không lạnh nói: “Buông tay. Đi mà ôm thanh mai trúc mã của anh”
Ngô Diệc Hiên ôm càng chặt hơn, nụ cười cũng rõ ràng hơn: “Ồ, thì ra là em sợ mất anh?”.
“Anh không đáng giá như vậy đâu”.
“Nếu không quan tâm tại sao em biết anh và Đỗ Duệ Trúc ôm nhau”.
Bị nói trúng, Diệp Hạ vẫn cố chối: “Vô tình nhìn thấy”. Ban nãy mặc dù thảo luận về thiết kế ở một bên nhưng cô vẫn chú ý tới Ngô Diệc Hiên nên mới nhìn thấy một màn kia.
Ngô Diệc Hiên đưa mặt tới gần hôn nhẹ một cái lên môi Diệp Hạ, bộ dạng lúc này của hồ ly nhỏ nhà anh thật đáng yêu: “Quan tâm anh thì cứ nhận, đừng ngại”.
Diệp Hạ quay mặt sang bên né tránh, cứng miệng đáp: “Không quan tâm”.
“Được rồi, không quan tâm. Chúng ta đi về nấu bữa trưa thôi, chiều em còn phải đi làm đó”. Nói rồi anh vòng tay lên vai nửa ôm nửa kéo Diệp Hạ đi về chỗ đỗ xe.
Đầu giờ chiều Diệp Hạ đi tới tòa soạn. Cô tìm Đỗ Duệ Thần, Dương Dĩnh và An Ninh để nghe toàn bộ sự việc và xác nhận lại vài vấn đề cần thiết. Sau đó triệu tập cuộc họp tạp chí với thân phận mới. Giờ là thời điểm thích hợp để quay lại vị trí của mình rồi.
Diệp Hạ mở cửa phòng họp đi vào sau cùng. Khi nhìn rõ người tới là ai mọi người đều bị vẻ ngoài nổi bật cùng khí chất của cô thu hút ánh nhìn.
Hôm nay Diệp Hạ mặc thiết kế của Chanel, váy dạ màu xám tay lửng, phần eo được nhấn bằng một chiếc đai nơ kết hợp với giày cao gót Decollete màu trắng của Louboutin. Mái tóc ngang vai buộc thấp, gương mặt trang điểm nhẹ để trông già dặn hơn nhưng không làm mất đi vẻ trẻ trung mà càng tôn lên đường nét khuôn mặt.
Diệp Hạ từ tốn lên tiếng: “Xin chào. Tôi là Daphne Trần - người đảm nhiệm vị trí Tổng biên tập của tạp chí”. Nói xong cô đem tờ giấy quyết định ra cho mọi người xem.
Vẻ mặt của mọi người như bị dội một trận bom, thông tin vừa rồi khiến bọn họ tạm thời chưa tiếp nhận được.
“Thời gian qua dấu thân phận với mọi người là để tiện theo dõi tình hình cụ thể rồi đề ra phương án khôi phục lại tạp chí. Hiện tại tạp chí xảy ra chuyện nên tôi buộc phải công khai thân phận. Mọi người có thời gian 5 phút có gì muốn hỏi, có gì muốn nói thì cứ nêu, tôi sẽ giải đáp”.
Lạc Y Đình lên tiếng đầu tiên: “Tôi muốn biết một số thông tin cơ bản của Tổng biên tập”. Cô không tin năng lực của Diệp Hạ có thể hơn mình, cô ấy có vị trí như hiện tại chẳng qua là nhờ may mắn mà thôi.
Lúc này Diệp Hạ chiếu sơ yếu lí lịch của mình cho mọi người xem. Đọc xong mọi người lại bị dội thêm một trận bom nữa. Bọn họ không thể ngồi yên được nữa rồi.
Bắt đầu từ Bảo Bảo: “Vậy em còn là Phó tổng biên tập toàn cầu?”. Diệp Hạ gật đầu.
An Ninh: “Em… em là Phó giám đốc quản lí mảng tạp chí?”. Lại một cái gật đầu nữa
Diêu Viễn: “Em chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của Thái tử điện hạ”.
“Không phải”. Nói rồi Diệp Hạ đưa tay lên nhìn đồng hồ “Được rồi, 5 phút đã hết. Đề nghị mọi người quay lại với nội dung buổi họp, chúng ta vào vấn đề chính”.
Mở đầu buổi họp, Diệp Hạ đưa ra một số quy định và yêu cầu dành cho phóng viên của tạp chí, cũng nói về cách làm việc của mình để đôi bên hiểu nhau hơn. Sau đó đề cập tới kế hoạch phát triển sắp tới của tạp chí và vấn đề của Dịch Bích Nhã. Từng thứ một giải quyết ổn thỏa.
Kết thúc buổi họp mọi người lục đục đi ra đám người Thiên Lăng ở lại sau cùng: “Em được lắm, dám dấu chuyện lớn như vậy”.
“Em không cố ý mà. Mọi người sẽ không giận chứ?”.
Diêu Viễn: “Có, rất giận. Bởi vậy em phải chịu mọi hình phạt”. Diệp Hạ mỉm cười thay cho câu trả lời.
Bảo Bảo nghi hoặc hỏi vấn đề mà mình vẫn thắc mắc: “Em sẽ xử lí vụ của Dịch Bích Nhã như thế nào?”.
“Muốn làm chuyện xấu nhưng chưa đủ khả năng. Em có bằng chứng rồi, lát sẽ xử lí”.
Đang nói chuyện vui vẻ, đùa giỡn thì Dương Dĩnh đi vào nói với Diệp Hạ: “Dịch Bích Nhã và người đại diện tới rồi”.
Diệp Hạ đáp: “Ừ, cậu bảo họ tới phòng tiếp khách đợi hộ tớ” rồi quay sang mỉm cười nói với An Ninh:
“Chị đi cùng em tới phòng làm việc, chúng ta cần chuẩn bị trước một chút”.
5 phút sau, Diệp Hạ cùng An Ninh đi tới phòng tiếp khách gặp Dịch Bích Nhã. Người ngồi trong phòng tiếp khách thấy người tới là ai liền ngạc nhiên, khí chất này tuyệt đối không thể đùa được đâu.
Diệp Hạ cũng ngạc nhiên không kém. Người đại diện kim bài của Tập đoàn truyền thông và giải trí Hoa Hạ chỉ làm người đại diện cho mỗi Boss lớn lại là người đại diện của Dịch Bích Nhã, xem ra trong đây có ẩn tình gì rồi. Cô mỉm cười, lịch sự chào hỏi: “Xin chào, để hai người đợi lâu rồi. Tôi là Tổng biên của tạp chí – Daphne Trần”.
Dịch Bích Nhã sững người: “Cô? Tổng biên?”.
Diệp Hạ không trả lời mà hứng thú hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”.
“Không có, trông cô còn khá trẻ. Xin giới thiệu, người đại diện của tôi – Mạc Hạo”.
Người được mệnh danh là nữ thần thân thiện có khác, che dấu cảm xúc và cư xử vô cùng đúng mực không chê vào đâu được. Diệp Hạ chào hỏi, bắt tay với Mạc Hạo coi như hai người không quen biết từ trước, sau đó nói: “Mời ngồi hai vị ngồi”.
Mạc Hạo thời gian qua đều chạy ở bên ngoài cùng Dịch Bích Nhã nên không biết được thân phận thật của Diệp Hạ. Hôm nay gặp cô trong trường hợp này với thân phận này khiến anh rất bất ngờ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để giải quyết. Anh từ tốn nói: “Hôm nay, chúng tôi tới để giải quyết vụ chiếc vòng bị mất của Bích Nhã. Chuyện này cũng đã làm cho truyền thông chú ý, nếu không có động thái gì sẽ không ổn”.
“Vậy nên?”.
“Tôi đề nghị chúng ta nên giải quyết vấn đề bằng thảo luận thay vì phải kiện cáo. Phía tạp chí cần công khai xin lỗi và bồi thường chiếc vòng đã mất là được”.
Diệp Hạ mỉm cười đáp: “Tôi đồng ý với quan điểm anh đưa ra nhưng về lời xin lỗi của tạp chí có lẽ không được rồi. Phiền anh và cô Bích Nhã đây xem xong đoạn phim được lấy từ camera trong phòng nghỉ rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện. Nhưng xem xong có lẽ cuộc nói chuyện này sẽ không được vui vẻ nữa đâu”. Cùng lúc đó An Ninh chuyển máy tính xách tay lưu đoạn phim cho Mạc Hạo xem.
Đoạn phim trong phòng nghỉ ghi lại lúc An Ninh đi vào phòng rõ ràng đã bỏ chiếc vòng cổ vào hộp rồi để vào túi đồ của Dịch Bích Nhã nhưng vài phút sau Dịch Bích Nhã lại đi vào lấy cái vòng ra và bỏ vào túi xách của mình. Cả đoạn phim cho thấy An Ninh không hề lấy trộm nó.
Xem xong đoạn phim, sắc mặt Mạc Hạo rất không tốt còn Dịch Bích Nhã thì ngược lại vẫn ung dung, điềm tĩnh cứ như người lấy chiếc vòng trong đoạn phim không phải cô ta vậy.
“Không biết cô Dịch Bích Nhã đây giải thích thế nào về đoạn phim này?”.
Nhắc đến mình dù sao cô ta cũng hơi chột dạ: “Rõ ràng trong phòng nghỉ không có camera thì làm sao có đoạn phim này. Chắc chắn là các người đã chỉnh sửa để đổ oan cho tôi”.
Lời nói của Diệp Hạ đặc biệt sắc bén đánh đúng chỗ hiểm khiến Dịch Bích Nhã không đáp trả lại được: “Thứ nhất, cô không xứng để tôi phải làm vậy. Thứ hai tại sao cô lại biết ở đó không có camera. Nếu không định làm chuyện gì mờ ám thì việc gì phải quan sát tỉ mỉ như vậy. Còn nữa, đoạn phim này có chỉnh sửa hay không thì người biết rõ nhất không phải là cô sao?”.
Một câu nói trúng tim đen khiến Dịch Bích Nhã không nói được gì. Không hiểu sao khi nói chuyện với Diệp Hạ cô ta lại cảm thấy có một áp lực vô hình khiến cô ta không thể phản biện.
Mạc Hạo tiếp lời: “Giờ phía tạp chí muốn xử lí việc này ra sao?”.
Diệp Hạ lạnh giọng đáp, thái độ kiên quyết: “Đây không chỉ là vấn đề của tạp chí mà nó còn liên quan đến danh dự của phóng viên thuộc tạp chí. Việc cô ấy không làm mà lại bị đổ oan vậy nên đoạn phim này nhất định phải công khai, tôi không thể để người của mình chịu oan ức được. Cô Bích Nhã đây nghi ngờ về tính chân thực của đoạn phim thì đến lúc đó cư dân mạng sẽ giúp cô chứng thực”.
Mạc Hạo: “Chúng ta có thể thương lượng được không?”.
“Không thể”.
Không khí đang ngày một căng thẳng thì có tiếng gõ cửa, phòng tiếp khách được mở ra đi vào là Dương Dĩnh theo sau còn có Ngô Diệc Hiên và Bạch Hạo Vũ.
Dương Dĩnh: “Diệp Hạ, hai vị này tới tìm cậu”.
Diệp Hạ thấy Ngô Diệc Hiên xuất hiện liền hơi khó hiểu, anh tới đây để làm gì.
Cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Dịch Bích Nhã đã đứng lên đi tới chỗ Ngô Diệc Hiên: “Anh Diệc Hiên, anh tới rồi”.
Hờ, giờ thì cô đã hiểu tại sao Mạc Hạo lại làm người đại diện cho Dịch Bích Nhã rồi. Ngô Diệc Hiên anh được lắm dám có quan hệ mập mờ với người khác. Có anh chống lưng bảo sao cô ta lại bình tĩnh như vậy, xem xong đoạn phim mà mặt không biến sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.