Quãng đường tới nhà Ngô Diệc Hiên dài hơn 30 phút mà Diệp Hạ vẫn cảm thấy nó quá ngắn, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần xong. Xe ôtô từ từ dừng lại trước cửa nhà, càng lúc Diệp Hạ lại càng cảm thấy lo lắng, căng thẳng. Xuống xe, Diệp Hạ trần trừ chưa muốn vào, cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ngô Diệc Hiên: “Em… em có thể bỏ chạy giữa chừng được không?”. Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu cô: “Em đúng là không có tiền đồ. Em lấy một phần khả năng hô mưa gọi gió của mình ra đối phó với mẹ chồng là được rồi”. “Có ai là con như anh không”. Hạ Tuấn Lâm sắp không đợi được nữa liền xen lời: “Em dâu, con dâu xấu kiểu gì cũng phải gặp mẹ chồng. Em mà còn đứng đây nữa là anh sẽ ngất vì chết đói đó hơn nữa mẹ cậu ta cũng rất tốt. Đừng sợ, dũng cảm lên”. Diệp Hạ không chút lưu tình đáp: “Vậy anh vào trước đi”. Ngô Diệc Hiên thở dài, mỉm cười cưng chiều nói: “Em yên tâm đi, có anh ở đây rồi”. Nhờ câu nói của Ngô Diệc Hiên, Diệp Hạ đã an tâm dũng cảm đi gặp mẹ chồng. Cánh cửa nhà được mở ra, một người đàn ông trung niên từ ghế sopha đứng lên đi về phía này, mỉm cười với Diệp Hạ: “Chắc con là bạn gái của Diệc Hiên”. Diệp Hạ lễ phép đáp lời, cúi đầu chào: “Đúng ạ, cháu chào bác trai”. “Chào con. Mau lại đây chào ông, bà”. Ngô Diệc Hiên cùng Diệp Hạ đi tới chào ông, bà chỉ qua vài câu Diệp Hạ đã hoàn toàn thu phục được người nhà của anh, xem ra cũng không quá khó như cô tưởng. Lúc này, Ngô Diệc Hiên mới chú ý đến một vấn đề: “Ba, mẹ con đâu ạ?”. “Bà ấy ở trong bếp”. Ba Ngô vừa đáp lời xong thì một người phụ nữ rất có khí chất đi ra từ phòng bếp người này không ai khác chính là mẹ Ngô. Thấy Diệp Hạ, mẹ Ngô vui vẻ đi lại trực tiếp bỏ qua con trai bảo bối, thân thiết nắm tay cô: “Chào con, ta là mẹ của Diệc Hiên”. “Cháu chào bác”. Mẹ Ngô mỉm cười gật đầu. Người bị xem nhẹ sự tồn tại từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được để ý tới: “Tiểu tử kia, sao con lại chạy tới đây ăn trực rồi? Muốn lánh nạn sao?”. Hạ Tuấn Lâm vui vẻ đáp lời, không quên nịnh hót: “Chỉ có bác là hiểu con nhất”. “Dẻo miệng. Mà con cũng nên kiếm bạn gái đi thôi đừng kém chọn nữa, tuổi không còn ít nữa đâu”. “Cứ để tùy duyên đi ạ, chuyện này không thể cưỡng cầu”. Cuộc nói chuyện kết thúc thì có giọng nói rất thân thiết vọng ra từ phòng bếp: “Bác gái, cháu bày đồ ăn xong rồi. Mọi người có thể vào dùng bữa”, sau đó một người con gái đi ra mà người này Diệp Hạ rất quen thuộc – Đỗ Duệ Trúc. Đỗ Duệ Trúc đi ra phòng khách nhìn thấy Diệp Hạ thì rất ngạc nhiên, chị ta chưa kịp suy nghĩ đã liền hỏi: “Diệp Hạ, sao em lại ở đây?”. Diệp Hạ trông thấy Đỗ Duệ Trúc cũng ngạc nhiên không kém nhưng câu hỏi của cô ấy có phải nên là cô hỏi hay không. Sự xuất hiện của cô ấy ít nhiều cũng khiến Diệp Hạ có điều suy nghĩ. Cô biết Đỗ Duệ Trúc với Ngô Diệc Hiên có thể được cho là thanh mai trúc mã mặc dù sau này cô ấy có chuyển đi nơi khác sinh sống nhưng họ vẫn giữ liên lạc. Hơn nữa hôm nay là ngày Ngô Diệc Hiên dẫn cô về ra mắt mà cô ấy lại xuất hiện ở đây, bộ dạng vô cùng quen thuộc và thân thiết với mọi người. Điều này có phải đồng nghĩa với việc cô không được chào đón và người nhà của anh đã định Đỗ Duệ Trúc là cháu dâu, con dâu của họ hay không. Chỉ vì anh nên cô mới được mọi người chào đón. Nghĩ tới điều này khiến tâm Diệp Hạ không khỏi trùng xuống nhưng cô không phải là người biểu lộ cảm xúc qua khuôn mặt nên không ai nhận ra sự thay đổi của cô cả. Diệp Hạ cố gắng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười đáp lời: “Anh Diệc Hiên đưa em về gặp ông, bà và hai bác, còn chị?”. “À, chị tới thăm mọi người”. Nghe đoạn đối thoại của hai người, mẹ Ngô nghi hoặc hỏi: “Hai con quen nhau sao?”. Đỗ Duệ Trúc thân thiện đáp lời: “Chúng con làm cùng tạp chí, em ấy còn là tiền bối của con nữa đó”. “Ồ, ra là vậy. Được rồi, mọi người mau vào ăn cơm không kẻo nguội”. Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ nhưng do tâm trạng không tốt nên Diệp Hạ ăn không nhiều. Ngô Diệc Hiên có chú ý đến điều này nhưng cho là cô chưa quen nên không để tâm tới. Sau bữa ăn, Diệp Hạ bị ông, bà nội và ba, mẹ của Ngô Diệc Hiên giữ lại cùng ngồi ở phòng khách uống trà, trò chuyện. Diệp Hạ không chủ động nói chuyện mà chỉ được hỏi gì đáp nấy còn đa số là đều ngồi lắng nghe. Bởi sự nhiệt tình cùng tình cảm quý mến dễ nhận thấy của mọi người khiến Diệp Hạ cảm thấy có lẽ suy nghĩ của mình hơi thái quá. Đỗ Duệ Trúc và Ngô Diệc Hiên thì ra vườn ngồi tâm sự, ôn lại kỉ niệm cũ. Đúng lúc Diệp Hạ có điện thoại nên cô xin phép ra ngoài nghe máy. Nhận xong điện thoại Diệp Hạ không quay vào ngay bởi cô đứng ở đây vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của hai người đang ở ngoài này. “Ngồi dưới gốc này lại làm em nhớ tới lần mùa hè đám chúng ta cùng trèo cây hái xoài xanh để ăn. Sau đó vì em ăn nhiều quá mà bữa tối không ăn được cơm rồi bị ba mắng cho một trận. Thật là nhớ lúc hồn nhiên vui chơi đó, bây giờ thì hết cơ hội rồi”. Ngô Diệc Hiên nhấc tách trà nóng lên uống một ngụm rồi mỉm cười đáp lời: “Lúc đó quả thật rất vui, đám chúng ta cũng rất nghịch ngợm cũng bởi vậy mà anh và Duệ Thần hay bị cho ăn đòn”. “Đúng rồi, quán ăn nhỏ khi chúng ta học cấp hai hay lui tới giờ vẫn còn bán. Lâu như vậy rồi em cứ tưởng nó đã không còn hoạt động nữa”. “Giờ là con của bác chủ quán tiếp tục kinh doanh. Thời gian đúng là trôi qua rất nhanh mới đó mà chúng ta đã trưởng thành, có sự nghiệp và cuộc sống riêng đã không còn là những đứa trẻ lúc đó nữa rồi”. Câu nói này của Ngô Diệc Hiên có tính ám chỉ rất rõ ràng. Anh không có tình cảm với Đỗ Duệ Trúc chỉ coi cô như một người bạn thuở bé không hơn, không kém. Đỗ Duệ Trúc có thể hiểu điều anh nói nhưng vẫn không cam lòng, cô ta thì có gì không bằng Diệp Hạ cơ chứ. Ngoại hình xinh đẹp, am hiểu nhiều thứ, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tiếng tăm trong giới cũng khá tốt vậy mà vẫn không được anh để mắt tới. Cô nở nụ cười gượng gạo: “Em còn chưa chúc mừng anh đã có bạn gái”. “Cảm ơn em”. “Nhưng… với tư cách là bạn là em gái em cảm thấy hai người không thích hợp. Không nói đến thân phận mà tính cách của hai người cũng không hợp. Anh thì thích đơn giản còn Diệp Hạ lại khá cầu kì. Tính cách của anh không hướng ngoại lắm nếu không muốn nói là lạnh lùng còn cô ấy thì hoàn toàn ngược lại. Đấy là còn chưa nói tới những điều khác nữa”. “Anh cảm thấy nếu đã yêu nhau thì không cần để ý nhiều như vậy làm gì cả. Chỉ cần người trong cuộc thấy thích hợp là được rồi”. “Được thôi, coi như em chưa nói gì. Hi vọng lựa chọn của anh là đúng”. Cuộc nói chuyện của hai người vẫn còn tiếp tục nhưng không nhắc đến vấn đề vừa rồi nữa. Diệp Hạ nghe cũng không còn thấy hứng thú nữa liền quay người lại ai ngờ Hạ Tuấn Lâm lại đứng đằng sau làm cô giật mình, sợ gần chết. Hạ Tuấn Lâm cười ý vị nhìn Diệp Hạ: “Anh thấy em đi lâu như vậy còn tưởng em bị lạc ở đâu rồi hóa ra là trốn ở chỗ này nghe lén. Sao em không ra đó thẳng tay xử lí bọn họ. Không phải hôm nay em vừa giải quyết êm một tình địch bằng phương pháp rất “tàn nhẫn” hay sao?”. Diệp Hạ khoanh tay thở dài: “Em có thể giải quyết được vị tiểu thư kia bởi em dựa vào tình cảm mà Ngô Diệc Hiên dành cho em. Còn với vị thanh mai trúc mã này thì lòng tin của em đã bị lung lay vì dù sao bọn họ cũng lớn lên với nhau ít nhiều cũng sẽ có tình cảm. Đỗ Duệ Trúc có lẽ sẽ chiếm ưu thế”. Một giọng nói quen thuộc vọng lại từ đằng sau, cắt ngang câu chuyện: “Thì ra em vì điều này mà cả buổi tối luôn mang tâm trạng sao? Đừng nghi ngờ vị trí của bản thân như vậy. Em luôn giữ vị trí quan trong trọng tim anh, tuyệt đối không thay đổi”. Diệp Hạ quay đầu sang bên, tròn mắt nhìn người đang khoác vai mình: “Sao anh lại ở đây?”. “Từ lúc em đứng ở đây anh đã thấy rồi”. “Vậy nên những lời anh nói với Đỗ Duệ Trúc là nói cho em nghe?”. “Cũng không hẳn”. Nghe được câu trả lời, tâm trạng của Diệp Hạ cũng tốt lên không ít nhưng dạ dày của cô lại không phối hợp. Diệp Hạ cảm thấy dạ dày âm ỉ đau, người hơi khó chịu, lại có cảm giác buồn nôn chắc là do trưa nay ăn có chút cháo còn thừa từ sáng lại ăn tối ít nên dạ dày lên án rồi. Cô liền vội quay sang hỏi Ngô Diệc Hiên: “Anh mau chỉ nhà vệ sinh ở đâu cho em?”. “Hả? Em làm sao?”. Diệp Hạ kéo tay lôi Ngô Diệc Hiên đi: “Đừng hỏi, mau dẫn em đi”. Nhận thấy sắc mặt không được ổn của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đành tạm vứt thắc mắc ra sau đầu dẫn cô tới nhà vệ sinh. Vừa tới nơi, Diệp Hạ đã vội vọt vào trong nôn thốc nôn tháo đến khi không còn gì để nôn được nữa mới thôi. Thấy tình trạng của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên liền lo lắng không thôi anh quay ra ngoài lấy cho cô một cốc nước lúc quay lại Diệp Hạ đã đi ra. Đưa cốc nước cho Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đỡ cô dựa vào lòng: “Em sao rồi, đỡ chưa?”. “Tạm ổn rồi”. Hạ Tuấn Lâm đứng chứng kiến toàn bộ sự việc, ấp úng lên tiếng: “Không phải em ấy… Hai người… hai người không phải đã trúng thưởng rồi đấy chứ?”. Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa bụng cho Diệp Hạ, mắt không rời người cô trả lời câu hỏi của bạn: “Cậu nghĩ nhiều rồi”, sau đó không giải thích gì thêm mà nói với Diệp Hạ: “ Đi nào, chúng ta chào ông bà với ba mẹ anh rồi anh đưa em đi ăn cái gì đó. Ban nãy em nôn hết bữa tối ra rồi còn gì?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]