"Ừ. Chắc tôi ch.ết rồi nên vợ tôi mới phải ăn bám các người."
Người phụ nữ sửng sốt, bà ta khúm núm người, lùi vài bước khi thấy bên cạnh cô cháu gái xuất hiện người đàn ông lạ mặt, hơn nữa hắn ta đang dán chặt cặp mắt sắc lạnh lên người bà.
Diêu Tề hừ lạnh. Đường đường là phu nhân Diêu gia, nay phải đi ăn bám một đám không ra gì hay sao? Đám người này, đúng là đang sỉ nhục Diêu Tề không đủ tài chính để chu cấp cho vợ một cuộc sống giàu sang.
Ngụy San dường như quá quen với cách xuất hiện không thể bá đạo hơn của Diêu Tề, mặc kệ hắn trừng mắt với đám người trong sân.
"Diêu Tề, hôm nay là 'ngày vui' của họ. Anh không nên tức giận."
Đáy mắt Ngụy San phẳng lặng, đến một tia xúc cảm cũng không đặt lên người những kẻ mình từng tôn thờ, coi là cô, là chú.
"Giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi. Anh ấy tên Diêu Tề. Và…"
"Là. Người. Giàu. Nhất. Đất. Nước."
Bọn họ sững sờ, vài tiếng rơi vỡ vang lên.
Có ai mà ngờ đứa cháu ngày xưa cả họ hắt hủi, nay vớ được chồng giàu, rất giàu là đằng khác.
Đã có vài sự tiếc nuối nhưng không thể hiện rõ trên gương mặt.
Người phụ nữ ban nãy bối rối gãi cổ, mặt hằn rõ nếp nhăn theo năm tháng. Bà ta khẽ chửi đổng một tiếng trong lòng.
Bảy, tám năm nay Ngụy San chưa từng về thắp hương ba mẹ, năm nay ngày giỗ trùng với đám dạm ngõ của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664059/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.