"Nào! Trả lời đi. Tôi thiếu tiền tới mức để Ngụy San ăn bám các người sao?"
Diêu Tề rất thù dai, đặc biệt với những chuyện liên quan đến danh dự của hắn, dù qua bao nhiêu năm, hắn đều nhớ chi tiết từng chuyện một. Lần này không ngoại lệ. Hừ! Đám người đó bôi nhọ Ngụy San tức là chọc phải dây thần kinh mẫn cảm của hắn rồi.
Người đàn bà khúm núm. Bà ta tuy không thuộc dòng dõi giàu sang, lắm tiền nhưng nhìn cách ăn mặc của Diêu Tề và lời tuyên bố chắc nịch của Ngụy San, bà ta biết bản thân đã chọc nhầm người. Cho nên ngoài cuống quýt xin lỗi, còn có thể làm gì khác sao?
"Tôi… là tôi có mắt như mù. Mong cậu tha lỗi."
Diêu Tề hừ lạnh.
Ban đầu biết điều như vậy có phải tốt hơn không? Làm hắn nuốt cục tức nãy giờ.
Diêu Tề tạm gác sự khó chịu trong người, hắn đi về phía người chú của Ngụy San, đặt mấy túi quà lớn nhỏ lên tay ông ta, trầm giọng tuyên bố:
"Quà của vợ tôi gửi mừng cưới. Sau này giữa cô ấy và các người, vĩnh viễn không còn liên quan đến nhau."
Diêu Tề đứng trên thương trường đủ lâu để hiểu bộ mặt của đám họ hàng này là giả tạo. Bọn họ cố tình bày dáng vẻ hối hận để đánh lừa Ngụy San. Chỉ trách cô dễ mềm lòng, không nói không rằng buông bỏ chuyện năm xưa.
Còn Diêu Tề thì khác. Chẳng dễ gì được "ra mắt" nhà vợ, hắn phải để lại chút gì đó ấn tượng sâu sắc chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664056/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.