"San San, đúng là em rồi. Em có biết thời gian qua tôi tìm kiếm em suốt không? C-cuối cùng đã gặp được em."
Giọng nói này có đ.á.n.h c.h.ế.t, Ngụy San vẫn nhận ra. Dù là một năm, hai năm, tám năm hay bao nhiêu năm đi nữa, cô làm sao quên được người năm xưa từng khiến cô điên đảo?
Ngụy San cựa quậy. Cô muốn trốn thoát khỏi thực tại, muốn người kia thà mặc kệ mình sống c.h.ế.t ra sao còn hơn xuất hiện ở nơi này, tha thiết siết chặt eo cô.
Song mỗi lần đưa tay vỗ người kia ra hiệu anh ta tránh xa, ngón tay ngập ngừng giữa không trung. Từng mảng kí ức mơ hồ ngày xưa như cuộn phim ngắn ùa về trong tâm trí. Hình bóng cậu thiếu niên với nụ cười thanh xuân năm xưa liên tục hiện lên.
Diêu Tề không vui. Hắn đang rất rất không vui. Mắt đen hừng hực lửa nhìn cái người đàn ông xa lạ từ đâu xuất hiện, chạy đến ôm vợ hắn.
Hắn ngày đêm muốn ôm vợ ngủ, cô không thương tiếc đạp hắn xuống đất. Vậy mà một tên vô danh tiểu tốt có thể đường đường chính chính ôm cô không rời, ngay trước mặt hắn.
Hừ! Anh ta nghĩ mình là ai? Diêu Tề không ăn được, đừng hòng kẻ khác ăn ngon lành. Hắn sẽ đạp đổ bằng hết.
Diêu Tề đanh giọng, không kiêng nể đẩy người đàn ông kia ra thật xa. Hắn vòng tay qua eo Ngụy San, kéo sát cô về phía mình, trừng mắt buông lời cảnh báo.
"Vợ tôi. Cấm anh lại gần."
Người đàn ông sững sờ. Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-yeu-tien-hon-toi/2664052/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.