Triều Tịch vốn không phải là người hay xấu hổ.
Cô muốn ở bên anh nên ở bên anh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc tính cách hai người có hợp nhau không, sở thích có giống nhau không, cả hai đã xa cách quá lâu... Có lẽ từ "xa cách" cũng không thích hợp lắm, bởi trước đây họ chưa từng thực sự ở bên nhau.
Bây giờ giống như cuộc gặp gỡ tình cờ trong chuyến đi đã trở thành sự thật.
Cô khẽ cười, từ chối cho ý kiến.
Công việc sáng sớm rất nhiều.
Lên ca, bàn giao, kiểm tra phòng, làm thủ tục xuất viện, điều chỉnh lời dặn của bác sĩ, tiếp nhận người bệnh mới, cả quá trình rườm rà phức tạp. Bệnh viện công như thể chưa bao giờ có phút giây yên tĩnh, ngay cả nửa đêm, tiếng còi xe cứu thương vẫn bất chợt vang lên giữa không trung.
Đến trưa vừa có chút thời gian thở, cô lại bị trưởng khoa gọi đến, trong phòng họp còn có các bác sĩ khoa khác cũng được gọi.
Triều Tịch ngồi cùng Lương Diệc Phong.
Lần nào họp Triều Tịch cũng ngồi cạnh Lương Diệc Phong, không vì lý do gì khác, chỉ vì ngồi cạnh anh ấy được yên tĩnh, ít người đến bắt chuyện. Người đàn ông này quá lạnh lùng, cả người toát ra khí chất xa cách, người lạ miễn đến gần.
Tuy nhiên Thẩm Túy lại chẳng để tâm.
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Triều Tịch, chào hỏi Lương Diệc Phong: "Bác sĩ Lương."
Lương Diệc Phong không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt "ừm" một tiếng để đáp lại.
Thẩm Túy cũng không bận tâm, kéo Triều Tịch hỏi: "Cô có biết cuộc họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-xinh-dep-vo-cung/5213546/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.