Từ xa Lục Trình An đã nhìn thấy chiếc xe đỗ ngoài cửa.
Căn nhà cô về nước là anh tìm, ban đầu anh còn chuẩn bị cả xe cho cô nhưng cô lại có xe riêng của mình, một chiếc Audi màu đen, biển số xe còn rất có ý nghĩa, là ngày sinh nhật của cô.
Lục Trình An đã nhờ người tra xét, chiếc xe này là Giang Ngư đã chi mười lăm nghìn tệ mua lại từ tay người khác.
Lúc cách cổng lớn chưa đầy năm mét, anh dừng lại.
Lính canh đứng đó không nhận ra cô, nhìn cô với vẻ nghi ngờ, tận chức tận trách hỏi: "Ở đây chúng tôi không cho người lạ vào, cô có thể gọi điện cho ai đó đến đón cô được không?"
Triều Tịch cũng đành bất lực: "Điện thoại của tôi hết pin rồi."
Cô đã ngủ ở nhà cả ngày, lúc tỉnh dậy cũng chẳng để ý điện thoại có hết pin hay không, cầm điện thoại rồi đi xuống lầu. Lái xe được mười mấy phút thì điện thoại đột ngột hiện lên thông báo hết pin, mà cô lại quên mang theo dây sạc và pin dự phòng.
Mười năm, thành phố này đã thay đổi chóng mặt, các tuyến tàu điện ngầm nhiều vô số kể, cầu vượt giao thông vươn ra khắp trung tâm thành phố, các tuyến đường phức tạp lại đông đúc, cô chỉ biết chăm chăm nhìn vào biểu tượng pin ở góc trên bên phải, cố gắng giữ cho nó còn chút pin đến khi về tới nhà.
Đáng tiếc là nó vô cùng không thèm nể mặt nể mũi, đến cách điểm đích năm cây số thì điện thoại tự động tắt.
May mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-xinh-dep-vo-cung/5213544/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.