Tiếng gió gào thét thoảng qua tai.
Có người đi lướt qua, xen giữa hai người họ, cản trở tầm mắt của anh.
Giang Yên đưa cốc nước trong tay cho Triều Tịch, không thấy chiếc khăn lụa trên đầu cô đâu bèn tò mò hỏi: "Khăn lụa của chị đâu rồi ạ?"
"Bị gió thổi bay rồi." Triều Tịch bình tĩnh trả lời.
Máy bơm nhiên liệu tự phục vụ nhắc nhở việc bơm nhiên liệu đã hoàn tất. Triều Tịch rút ống bơm nhiên liệu tự phục vụ ra đặt nó về vị trí cũ, sau đó vòng qua đuôi xe, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Trình An.
Cô giơ tay, giọng điệu lễ phép, vẫn sử dụng tiếng Anh.
Lông mày Lục Trình An hơi nhíu lại, gần như không thể nhận ra, anh đáp lời bằng tiếng Trung: "Triều Tịch."
"Người Trung Quốc à?" Bên khóe môi Triều Tịch hiện lên nụ cười hiền lành.
Lục Trình An: "Triều Tịch."
Anh lặp lại tên cô.
Triều Tịch nhìn vào mắt anh, vẫn là dáng vẻ hờ hững như trước: "Anh biết tôi?"
"Lục Trình An."
Anh không tin rằng cô đã quên anh.
Song hết lần này tới lần khác khi cô nhìn về phía anh, ánh mắt không có chút cảm xúc nào khi gặp lại. Vui vẻ cũng được, ít nhất là ngạc nhiên, cùng lắm là khinh thường hoặc chán ghét.
Nhưng tất cả đều không có.
Cô chỉ nhìn anh đầy hờ hững và xa cách, ánh mắt bình tĩnh như đang nhìn một người xa lạ.
Triều Tịch nhíu mày như đang suy nghĩ sâu xa, sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì chần chừ hỏi: "Du học sinh? Xin lỗi, tôi không quá am hiểu giao tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-xinh-dep-vo-cung/5213528/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.