“Cái Hạnh nói sang đầu tuần là khách trả phòng gần hết rồi. Thứ hai anh về nhà của mình đi Lập Đông.”
“Em… Thật sự không thể tha thứ cho anh được sao?”
Đêm nay trăng sáng vằng vặc, mây trắng bồng bềnh quẩn quanh những ngọn núi huyền bí phía xa. Không phải tối đen mù mịt, ánh sáng màu bạc đem đến huyền diệu bí ẩn cho vạn vật.
Bắc Yên ngắm mãi bức tranh huyền ảo của đêm, tĩnh lặng vô cùng. Đến khi Lập Đông tưởng rằng cô sẽ không trả lời, Bắc Yên đột nhiên lên tiếng:
“Anh nói tôi ác, nhưng lại không hề nhìn lại bản thân đối với tôi đã có bao nhiêu là tàn nhẫn.”
Mất một lúc Lập Đông mới hiểu được cô đang nói gì, hoá ra những lời anh nói ngày đó đều đều nghe rõ.
“Tôi không tỏ ra khổ sở vật vã, anh liền nghĩ tôi không biết đau.”
Bắc Yên chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào Lập Đông: “Đến bây giờ tôi vẫn nhớ từng chi tiết của ngày hôm ấy. Cô ta ôm anh như thế nào, tôi đã chờ đợi bao lâu để anh có thể đẩy cô ta ra. Ánh mắt anh, những ngón tay đan chặt vào tay cô ta.”
Cơ thể Lập Đông chợt run rẩy.
“Trước đó tôi còn tự hỏi vì sao anh không còn nhiệt tình với tôi như lúc ban đầu. Phải chăng vì tôi quá nhạt nhẽo nên anh mới lạnh nhạt thờ ơ như vậy?”
“Tôi không dám trách giận, cảm thấy mình đến tuổi này rồi cũng không thể bày trò giận dỗi như mấy cô cậu mới lớn yêu nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-nhat/3476233/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.