Xử lý vết thương cho Bắc Yên xong, Hạnh vốn còn định ở lại giúp cô làm bữa tối. Nhưng Bắc Yên liên tục từ chối, Hạnh lại nghĩ đến việc gì đó nên cuối cùng đành thôi. Trước khi ra về Hạnh để lại số điện thoại của mình và Vinh, còn cả số điện thoại bàn của homestay, dặn đi dặn lại Bắc Yên có việc gì cứ gọi không phải ngại.
Làng biết Bắc Yên rơi mất điện thoại còn định vào rừng tìm ngay cho cô, nhưng Bắc Yên cũng không đồng ý. Những lúc như thế này vật chất đâu còn giá trị, an toàn về người vẫn là trên hết.
Đối với nhiệt tình tốt bụng của những người xa lạ, Bắc Yên khó tránh khỏi cảm giác bị ngợp và không quen.
Trời đã tối mịt, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, tiếng mưa rào rạt rơi trên tán lá. Bắc Yên nhổm dậy muốn đi nấu cái gì đó để ăn, một luồng đau nhức từ cổ chân chạy lên khiến cô tái người. Bấy giờ Bắc Yên mới muộn màng nhận ra cổ chân mình đã sưng đỏ một cách bất thường. Đồng thời phát hiện trên trán, dưới tóc mai có một vết rách khoảng một đốt ngón tay.
Sau nhiều lần thử đứng lên không được, Bắc Yên từ bỏ việc tìm gì đó lấp bụng, quyết định nhịn luôn bữa tối.
Trời mờ sáng, mưa đã tạnh từ bao giờ, chỉ còn những hạt nước đọng trên mái nhà thi thoảng giọt xuống. Bắc Yên vươn người mở chốt cửa sổ sát đất ra, bên ngoài mây mù chầm chậm lướt qua, một cơn gió lạnh ùa vào, cô hơi rùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-nhat/3476220/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.