Chương trước
Chương sau
 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Nghe lời Thái Nguyệt dặn, nhân lúc Kỷ Diễn đi tắm, Lục Hi Hòa tranh thủ skincare rồi chui vào chăn, chờ Kỷ Diễn tắm xong đi ra đã thấy người nào đó đang dùng chăn quấn chặt mình rồi.

Anh đi tới, còn chưa vén chăn lên thì cô đã mở to mắt: “Anh lấy chăn khác trong tủ đi.”

Tay Kỷ Diễn dừng lại giữa không trung, đôi mắt thâm thuý nhìn cô đầy khó hiểu.

Lục Hi Hòa bị nhìn hơi chột dạ, cô khụ một cái, nói tiếp: “Hai người đắp chung một chăn lạnh lắm, mỗi người một cái cho ấm.”

Nghe cô nói xong, Kỷ Diễn cong môi cười, lúc Lục Hi Hòa nhận ra có điều gì đó không ổn, bàn tay to của anh vén chăn lên, sau đó anh chui vào nằm, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy thân thể mềm mại bên cạnh mình: “Nếu em thấy lạnh thì nói với anh, anh còn ấm hơn chăn cơ.”

Lục Hi Hòa đẩy anh ra: “… Hình như bây giờ hết lạnh rồi, anh đừng ôm chặt như vậy, nóng lắm.”

Kỷ Diễn nhíu mày, nâng cằm cô lên: “Em vừa kêu lạnh giờ lại kêu nóng, rốt cuộc đang giở trò gì đây hả?”

Lục Hi Hòa mím môi: “Thì…”

“Nói thật.”

“Thật ra… thật ra là… ngày mai em phải đi ghi hình một chương trình, cho nên hôm nay phải đi ngủ sớm.”

“Vì vậy?”

“Vì vậy…” Lục Hi Hòa do dự mãi, sau đó nhắm mắt một hơi nói hết: “Vì vậy chúng ta hôm nay không thể vận động được, em phải đi ngủ đủ giấc.”

Bởi vì cô nhắm mắt, nên không nhìn được vẻ mặt của Kỷ Diễn, Kỷ Diễn lại không nói gì, cô hơi nhíu mày, sau đó lặng lẽ mở mắt ra nhìn anh, nhưng lại chạm phải ánh mắt đang cười của Kỷ Diễn.

“Anh, anh cười gì?”

Kỷ Diễn cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không vẫn động thì được, nhưng không được chia chăn.”

“Thật không?”

“Thật.” Kỷ Diễn ấn đầu cô vào lòng mình: “Ngủ đi nào.”

Lục Hi Hòa tựa vào vai Kỷ Diễn, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh… cứ đồng ý thoải mái vậy ư?

“Không phải muốn ngủ đủ giấc à? Nếu em mà không ngủ thì sẽ phải hối hận đấy.” Cảnh cáo đầy ẩn ý của Kỷ Diễn vang lên từ đỉnh đầu cô.

Lục Hi Hòa vội nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đây, em ngủ ngay đây.”

Kỷ Diễn yên lặng cười, vươn tay kéo chăn giúp cô.

____

Lục Hi Hòa ngủ rất thoải mái, lúc cô tỉnh lại, Kỷ Diễn đã không còn nằm bên cạnh nữa, nhưng cô có thể ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn sáng.

“Em dậy rồi à?” Anh hỏi.

Lục Hi Hòa gật đầu, chắc do đêm qua ngủ sớm nên hôm nay mới dậy sớm thế.

“Đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.”

“Vâng ạ.”

Ăn sáng xong, Kỷ Diễn đến công ty, chỉ còn mỗi Lục Hi Hòa ở nhà, lúc cô chuẩn bị xong đồ thì nhóm người Thái Nguyệt cũng tới.

Sau khi lên xe, Thái Nguyệt đưa kịch bản cho cô: “Em xem trước đi này.”

“Vâng.”



“Với lại,《Cuộc sống khô khan》sắp công chiếu rồi. Vừa rồi đạo diễn Trương đã gọi điện cho chị, họp báo ra mắt《Cuộc sống khô khan》sẽ được tổ chức vào thứ sáu tuần này, mấy ngày nay em phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.

《Cuộc sống khô khan》là bộ phim Lục Hi Hòa thực hiện trong nửa đầu năm nay, mấy ngày nữa sẽ công chiếu.

“Còn nữa, em nhớ đăng bài quảng bá trên Weibo nhé, hiện tại độ phổ biến của em rất cao, em quảng bá sẽ giúp ích cho doanh thu phòng vé.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Được rồi, em xem đi.”

Lục Hi Hòa vừa hoàn thành buổi ghi hình thì nhận được điện thoại của Chu Chỉ Yểu, cô ấy hẹn cô đi uống trà chiều, nếu tính kĩ thì hai người đã không gặp mặt thời gian dài rồi, vì thế cô vui vẻ đồng ý.

Lúc cô đến đã thấy cô ấy ngồi bên cửa sổ tao nhã uống trà, thấy cô thì vẫy vẫy tay: “Đến đây này.”

“Ừm.”

Lục Hi Hòa ngồi xuống đối diện Chu Chỉ Yểu, mới vừa ngồi xuống đã thấy Chu Chỉ Yểu dùng ánh mắt dò xét cô, sau đó nghiêm trang nói: “Gần đây có phải cô sống hạnh phúc lắm đúng không, tôi thấy cậu béo lên đấy?”

“Thật hay giả thế?” Lục Hi Hòa vội đưa tay sờ mặt mình.

“Haha.” Chu Chỉ Yêu bật cười: “Trêu cậu thôi.”

Lục Hi Hòa: “…”

“Trời mưa rồi.” Chu Chỉ Yểu bỗng nói.

Từng giọt mưa rơi xuống đập vào cửa kính, âm thanh ngày một to hơn, dần dần phát ra những âm thanh giòn tan.

“Vừa rồi trời còn đẹp thế mà, sao đã mưa rồi?”

“Thời tiết là thứ không thể nào lường trước được, đúng rồi, gần đây Tinh Thượng thế nào rồi, nghe nói có rất nhiều nghẹ sĩ muốn huỷ hợp đồng?”

“Ừm, đúng vậy, hiện giờ công ty sa sút, tôi còn đỡ chứ mấy nghệ sĩ vô danh thì khổ không thể tả, không làm ầm đòi hủy hợp đồng mới lạ, Mạnh San San cũng hủy hợp đồng đấy.”

“Cô ấy huỷ hợp đồng?”

“Ừ, nghe nói muốn ký hợp đồng với một công ty nhỏ khác, thật ra công ty nhỏ cũng có cái tốt của công ty nhỏ, bây giờ cô ấy cũng được mọi người khen lắm.”

“Vậy còn cô thì sao? Cô định hủy hợp đồng không?” Đây là lần thứ hai Lục Hi Hòa hỏi Chu Chỉ Yểu câu này.

Chu Chỉ Yểu chống cằm, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Nói thật nhé?”

“Dĩ nhiên.”

“Tôi định vậy.”

Chu Chỉ Yểu muốn phát triển sự nghiệp, nhưng dựa theo tình hình hiện tại của Tinh Thượng thì họ sẽ không thể đầu tư nhiều vào cô ấy được, huồng hồ trong công ty còn có rất nhiều người xuất sắc hơn cô ấy.

“Thế đến Thiên Ngu đi.” Lục Hi Hòa trao cho cô ấy một cành ô-liu.

Sở dĩ Lục Hi Hòa làm vậy không chỉ vì cô và Chu Chỉ Yểu thân nhau, mà vì cô cảm thấy Chu Chỉ Yểu thật sự có tiềm năng, nếu cô ấy đến Thiên Ngu thì sau này chắc chắn cô ấy cũng trở thành trụ cột của Thiên Ngu.

“Tôi không đến đó đâu.”

“Sao thế?”

“Bởi vì tôi định mở studio.”

“Thật hả?”

Chu Chỉ Yểu gật đầu với cô: “Đương nhiên là thật rồi, có lẽ ban đầu sẽ hơi khó khăn, nhưng tôi tin sau này sẽ tốt lên thôi.”

Lục Hi Hòa muốn kéo cô ấy về Thiên Ngu, nhưng mà bây giờ nghe cô ấy nói vậy, cô cũng không mời gọi nữa, dù sao thì tự mở studio cũng là giấc mộng của bao diễn viên.

“Đi thôi.”

“Đi đâu cơ?”



“Tôi mời cô đi ăn cơm.”

“Được, tôi phải đi ăn một bữa thật lớn mới được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, bỗng bên ngoài vang lên tiếng va chạm, cùng với đó là tiếng hét chói tai.

“Tai nạn rồi!”

“Mau tới cứu người đi!”

“…”

Nhìn thấy cảnh tưởng bên ngoài, đầu óc Lục Hi Hòa bỗng trở nên trống rỗng.

Cô cảm thấy trước mắt mình toàn là máu, cả thế giới như bị nhuộm đỏ, ánh mắt đột nhiên trở nên mơ màng.

“Trời ạ, đáng thương quá.”

“Con bé còn nhỏ như vậy mà, thật đáng thương.”

“Sao xe cứu thương vẫn chưa đến thế…”

“…”

Trong đầu cô như có thứ gì đó vừa nổ tung, có tiếng khóc, tiếng thét chói tai, tiếng ồn ào của đám đông, thậm chí cả tiếng những hạt mưa rơi xuống đất, bây giờ cô thật sự rất mơ hồ, không phân biệt được là thật hay ảo giác, nếu là ảo giác thì sao lại chân thật đến thế, hệt như cô đã từng trải qua vậy, làm lòng cô thấy vô cùng sợ hãi.

Đầu óc Lục Hi Hòa choáng váng, cả người cô mất khống chế ngã xuống, cũng may Chu Chỉ Yểu nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, chiếc ô trong tay cũng rơi xuống đất.

Thấy vẻ mặt tái nhợt của Lục Hi Hòa, Chu Chỉ Yểu lập tức cuống cuồng.

“Lục Hi Hòa, cô bị sao thế?”

Lục Hi Hòa vùng tay ra, che đầu lại, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Chu Chỉ Yểu kinh hãi, ôm chặt lấy cô: “Rốt cuộc cô bị làm sao thế? Đừng làm tôi sợ chứ?”

“Đau đầu, đau đầu quá…”

“Đau đầu hả? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé, chúng ta đến bệnh viện thôi.” Chu Chỉ Yểu đỡ cô đi về phía xe của mình.

Cô ấy đỡ Lục Hi Hòa ngồi vào ghế lái phụ, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

Trên đường đến bệnh viện, Chu Chỉ Yêu vẫn luôn chú ý đến Lục Hi Hòa đang ngồi ở ghế lái phụ, Lục Hi Hòa đang ngủ, dù hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt thì không ngừng trào ra, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, hình như đang lẩm bẩm gì đấy, nhưng giọng của cô rất nhỏ, Chu Chỉ Yểu chỉ nghe rõ chữ “mẹ”.

Mẹ?

Vì sao lại gọi mẹ?

Chu Chỉ Yểu quen Lục Hi Hòa nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của cô, yếu ớt đáng thương, vừa nãy cô ấy bị dọa chết khiếp đi được.

Lúc sắp đến bệnh viện, Lục Hi Hòa từ từ mở mắt ra.

“Cậu tỉnh rồi hả?”

“Đừng đi bệnh viện nữa… đưa tôi đến nhà cô được không?”

Giọng cô khàn khàn vô lực, hơn nữa vừa nãy còn bị mắc mưa, trông cô vô cùng mệt mỏi.

Chu Chỉ Yêu gật đầu: “Được, được.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.