Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
“Không còn nữa rồi, không còn gì nữa rồi, dù sa sút hay phấn chấn cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa? Anh ấy không cần em nữa rồi, anh ấy không cần em nữa.”
“Chị đã bảo với em từ lâu rồi, mau chóng cắt đứt quan hệ với anh ta đi mà em vẫn không nghe lời, nếu em chia tay anh ta sớm hơn một chút thì cũng không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!”
“Nhưng mà em không nỡ…”
Dương Nghĩa Lộ không quen nhìn dáng vẻ này của Hà Phỉ, có lẽ lúc đầu ả yêu Tề Đông thật, nhưng mà sau này đi theo Lư Lương Kiều, tình yêu của ả đã dần biến chất, chỉ là vẫn luôn lừa mình dối người, đây chính là tật xấu của con người, không nỡ buông tay, cho nên bây giờ cô ấy nhất định phải thức tỉnh ả, để ả tỉnh táo lại.
“Hà Phỉ, đến bây giờ em vẫn còn nghĩ mình yêu anh ta sao? Từ đầu tới cuối em chỉ đang lợi dụng anh ta thôi.”
Động tác uống rượu của Hà Phỉ dừng lại, ngón tay cầm chai rượu run run, ả thật sự đã lợi dụng anh ta sao?
Chắc là vậy, bởi vì ả lợi dụng anh ta, cho nên anh ta không cần ả nữa, đây là điều đương nhiên, là do ả phản bội anh ta trước.
“Em không thể cứ sa sút như vậy được, em phải bấu víu Lư…”
“Đủ rồi, chị đừng nói nữa, em không muốn nghe.” Hà Phỉ cắt ngang lời cô ấy: “Bây giờ em đã bị vùi trong đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-khong-vui/3492326/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.