Chương trước
Chương sau
 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Người mở cửa cho hai người là Thẩm Quyến, vẻ mặt Lục Hi Hòa kinh ngạc, “Sao em lại ở nhà, không phải em đang ở trường à?”

Thẩm Quyến tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói với cô, “Hôm nay là thứ bảy mà chị.”

Lục Hi Hòa: “…”

Cô nhìn thoáng qua Kỷ Diễn để xác nhận, Kỷ Diễn gật đầu với cô, không ngờ cô mải lo quay phim đến nỗi quên cả thời gian, “Vậy xin lỗi nhé, làm phiền rồi.”

Thẩm Quyến, “…”

“A Diễn, cháu đến rồi à? Vất vả cho cháu rồi.” Thẩm Lan Du đang nấu ăn, nghe thấy tiếng bọn họ thì đi ra khỏi bếp.

“Bác gái nói gì vậy ạ, cháu không vất vả ạ.” Kỷ Diễn mỉm cười gật đầu chào Thẩm Lan Du.

Thẩm Lan Du cười toe toét, bà rất hài lòng về Kỷ Diễn, “Cháu chờ một lát nhé, sắp xong rồi đây.”

“Vâng ạ.”

Lục Hi Hòa khua tay trước mặt Thẩm Lan Du, bà cầm lấy tay cô, “Con bé này, làm gì thế?”

“Mẹ, mẹ không nhìn thấy con ư?” Cô hỏi bà.

Thẩm Lan Du ngạc nhiên nhìn cô, “Sao lại không thấy chứ, con đứng lù lù đấy mà, được rồi được rồi, không thèm nói với con nữa, mẹ vào trong nấu cơm đây, không thể để con rể của mẹ đói bụng được.” Nói xong bà buông tay cô ra, đi vào bếp.

Lục Hi Hòa ngơ ngác nhìn bóng lưng của bà, không kịp phản ứng.

Đúng lúc này, cửa phòng sách trên tầng mở ra, Lục Trường Vĩ xuất hiện, lúc ông đi xuống lầu, Lục Hi Hòa chạy thật nhanh đến, ôm lấy cánh tay ông, “Lão Lục, con về rồi đây.”

Lục Trường Vĩ ghét bỏ vội vàng đẩy cô ra, “Về là tốt rồi, nhưng con đừng đè lên bài thi của ba, bị con làm nhăn hết rồi này.”

Lục Hi Hòa bị đẩy ra, “???”

Lục Trường Vĩ đi tới chỗ Kỷ Diễn, “A Diễn à, cuối cùng cháu cũng tới rồi, nhanh qua đây xem giúp bác đề này đi, nghe nói có hai cách giải, nhưng mà bác tính mãi cũng chỉ tìm được mỗi một cách.”

“Để cháu xem thử ạ.”

“Được, chúng ta lên phòng sách đi.”

“Vâng.”

“Con cũng muốn đi.” Lục Hi Hòa nắm lấy góc áo của Lục Trường Vĩ.

Lục Trường Vĩ kéo áo lại, “Ba và A Diễn phải bàn chuyện quan trọng, con theo góp vui làm gì, với lại, con có biết giải đâu?”

Lục Hi Hòa: “…”

Vì thế cô đành trơ mắt để Lục Trường Vĩ dẫn Kỷ Diễn lên lầu, cô nhìn thoáng qua bóng lưng bọn họ, lại liếc nhìn Thẩm Lan Du đang nấu ăn trong bếp, đột nhiên nghi ngờ bản thân vào nhầm nhà, mới chỉ không gặp mấy tháng thôi mà, sao thái độ của họ đối với cô lại khác thế, đúng là thay đổi long trời lở đất mà.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái người coi như bình thường nhất – Thẩm Quyến, “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Thẩm Quyến nhìn cô, “Như chị thấy đấy.”

Đừng nói là chị gái cậu, ngay cả cậu cũng sắp “thất sủng” đây, bây giờ ở trong mắt ba mẹ có lẽ chỉ có mình anh rể thôi, lúc cậu vừa về nhà đã nghe mẹ nói, mỗi ngày anh rể sẽ đi một quãng đường xa đến trường đại học để ăn trưa với ba, buổi tối sẽ đến nhà ăn cơm, cơm nước xong hai người sẽ chơi cờ, chơi cờ xong thì đến phòng sách nghiên cứu đề toán, nói chung là, hiện tại quan hệ của họ cực kỳ, cực kỳ tốt.

Sau khi nghe xong, Lục Hi Hòa không biết nên vui hay buồn nữa, nhưng cho dù vui hay buồn, thì có một sự thật là, cô bị “thất sủng” mất rồi!



Kỷ Diễn vươn lên dẫn đầu mất rồi!

____

Lúc ăn cơm, Lục Trường Vĩ liên tục gắp đồ ăn cho Kỷ Diễn.

“Cháu nhìn cháu xem, có phải trong công ty rất bận không, cháu gầy lắm đấy, phải ăn nhiều vào.”

“Cháu cảm ơn bác trai.”

Có lẽ ánh mắt của Lục Hi Hòa thẳng thừng quá, khiến Lục Trường Vĩ không thể không để ý tới cô, ông hỏi: “Con cũng muốn ăn à?”

Lục Hi Hòa gật đầu, may là ông vẫn chưa quên cô con gái ruột này.

“Muốn ăn thì tự gắp đi, con không có tay à?”

Lục Hi Hòa: “…”

Được lắm, mọi người thường nói, có vợ quên mẹ, nhưng nhà cô thì có con rể quên con gái. Đang nghĩ, đột nhiên có một con tôm đã bóc vỏ được đặt vào bát cô, cô nhìn sang, thấy Kỷ Diễn nhìn cô đầy cưng chiều, “Em thích ăn tôm nhất mà, mau ăn đi.”

Lục Hi Hòa mỉm cười, cô đã nghĩ thông rồi, Thẩm Lan Du thích Kỷ Diễn, Lục Trường Vĩ cũng thích Kỷ Diễn, nhưng Kỷ Diễn mà bọn họ thích lại thích cô, nói đi cũng phải nói lại, cô chính là người chiến thắng còn gì!

Sau khi nghĩ thông rồi, tâm trạng Lục Hi Hòa thoải mái hơn nhiều, cô vui vẻ sai khiến Kỷ Diễn, “Em muốn ăn tiếp, anh bóc cho em đi.”

“Được.” Kỷ Diễn vẫn chiều chuộng cô như trước, tiếp tục bóc vỏ tôm cho cô.

Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du liếc nhìn nhau, hai người hiểu ý cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn tối xong, hai người cùng nhau rời đi, bây giờ Lục Trường Vĩ đã thật sự chấp nhận Kỷ Diễn rồi, nếu không sẽ không để anh đưa cô rời đi dễ dàng như vậy.

Gần đây Lục Hi Hòa rất thoải mái, bởi vì cô được hưởng phúc lợi có bạn trai là cấp trên, không cần nhận quảng cáo, không cần chạy theo lịch trình, ngày nào cũng ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh, đương nhiên, bạn trai cô cũng sử dụng quyền lợi của mình, ngoại trừ việc mỗi sáng dậy sẽ thấy eo đau thì cô vẫn gắng gượng chịu đựng được.

Hôm nay, Lục Hi Hòa ngủ đến khi tự tỉnh, không biết có phải trùng hợp không, cô vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của Kỷ Diễn.

“Dậy rồi à?”

“Vâng.” Lục Hi Hòa vừa mới dậy, giọng hơi khàn khàn, còn mang theo giọng mũi, rất mềm mại.

Ở đầu dây bên kia. Kỷ Diễn bất giác nắm chặt điện thoại, “Tối nay là lễ tuyên truyền của Linh Lung đấy em.”

“Em biết rồi, sao thế ạ?” Lục Hi Hòa không để ý hỏi.

“Anh sẽ đích thân dẫn em đến tham dự buổi tuyên truyền này.”

“Anh cũng tham dự ạ? Không phải anh không tham gia mấy hoạt động công khai này sao? Nếu như anh tham gia, thì anh sẽ bị lộ mặt đó.”

“Anh biết, không sao hết, cũng đến lúc nên lộ diện rồi.”

Lục Hi Hòa: “???”

“Đúng rồi, em làm bạn nữ của anh.”

“… Hả??” Đột nhiên Lục Hi Hòa phản ứng lại, bạn nữ là phải đi thảm đỏ với nhau!

Nếu là tuyên truyền phim, đáng lẽ cô phải đi cùng nam chính chứ, thế mà Kỷ Diễn lại trắng trợn như vậy!

“Làm vậy có lộ liễu lắm không anh?”

“Lộ liễu hả?”

“Lỗ liệu chứ, không phải trước đây anh toàn đi cùng thư ký Bạch sao? Đêm nay anh đi với cô ấy đi?”

“Trước đây anh không có vợ nên mới phải đi cùng thư kí Bạch, bây giờ anh đã có vợ rồi, sao phải đưa cô ấy đi cùng chứ, hay là em muốn đi thảm đỏ với nam diễn viên nào? Hả?”



Lục Hi Hòa: “…”

Gì vậy nè, cách cái điện thoại mà cô vẫn ngửi thấy mùi giấm chua lè.

“Anh nghĩ bậy gì thế?”

“Vậy em có chịu đi thảm đỏ với anh không?”

Cô có thể nói không chắc?

“Đi, em đi được chưa?”

“Được rồi, em cứ ngủ tiếp đi, tối nay anh về đón em.”

“Vâng ạ.”

Sau khi cúp máy, Lục Hi Hòa lại nằm thêm một lúc, buổi chiều, nhóm Thái Nguyệt đến nhà trang điểm, thay quần áo cho cô.

Lục Hi Hòa nhìn chiếc váy Doanh Doanh mang đến, ngay cả một ngôi sao như cô cũng bị chiếc váy này thu hút, bởi vì nó thật sự rất đẹp, hơn nữa cô mặc lên rất vừa, cứ như là thiết kế riêng cho cô vậy.

“Chiếc váy này của hãng nào thế, đẹp quá đi mất.” Cô hỏi Doanh Doanh.

Doanh Doanh nghi hoặc nhìn cô, “Chị Hi, chị không biết ạ?”

“Biết gì?”

“Chiếc váy này là giám đốc Kỷ cố ý đặt riêng cho chị đó.”

Lục Hi Hòa chớp chớp mắt, đây là Kỷ Diễn đặt thiết kế riêng cho cô ư? Cô thật sự không biết.

“Nhưng chị Hi à, chị mặc chiếc váy này thật sự rất đẹp, em cá, trong số người tham dự hôm nay, chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất luôn.” Doanh Doanh nói lời từ tận đáy lòng.

Lục Hi Hòa nhìn cô nàng, cười, “Chị đúng là không nhìn lầm em mà, thật tinh mắt.”

Buổi tối, Kỷ Diễn về nhà đón cô.

Mái tóc đen mềm mượt được uốn thành đường gợn sóng lớn, một chiếc váy dài lộ vai, xương quai xanh tinh tế mảnh khảnh, phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ, chỗ mép của chiếc váy dài được cuộn viền bằng dây vàng, làn da trắng nõn, ánh mắt long lanh, mang theo một chút lạnh lùng, nhưng sau khi nhìn thấy anh, khóe miệng cong lên, sự lạnh lùng tan đi thay vào đó nét trong trẻo và ngây thơ.

Thấy Lục Hi Hòa như này, đột nhiên Kỷ Diễn lại hối hận, anh không nên đặt thiết kế chiếc váy này, bởi vì lúc cô mặc nó thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức anh chỉ muốn giấu cô đi, không để cho ai nhìn thấy hết.

“Kỷ Diễn, anh ngẩn người gì thế?” Lục Hi Hòa quơ tay trước mặt Kỷ Diễn, mãi đến khi anh lấy lại tinh thần, cô mới bỏ tay xuống, nói: “Anh… nhìn em có đẹp không?”

Yết hầu của Kỷ Diễn trượt lên xuống, con ngươi đen nhánh, u ám, dường như bên trong đang cất giấu một ngọn lửa nóng rực bùng cháy.

Trái tim của Lục Hi Hòa đập thình thích, khẩn trương nắm lấy làn váy.

Anh sao vậy?

Anh sẽ không……

“Này, em đang nói chuyện với anh…”

Còn chưa dứt lời, một vòng tay ấm áp đã ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng dán lên vành tai cô.

“Nếu biết trước như vậy, anh sẽ không đặt chiếc váy này cho em đâu.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.