“Chỗ này hay… chỗ này?” Bàn tay anh chợt di chuyển, gò má Lục Hi Hòa lập tức đỏ bừng, cả người run rẩy.
Kỷ Diễn nhìn say sưa, anh ôm cô vào lòng, mùi hương thoang thoảng, mềm mại, xộc thẳng vào não, động tác phía dưới càng lúc càng nhanh, Lục Hi Hòa cảm thấy mình như đang bay lên trời, khoái cảm anh mang đến cho cô không thể tả hết bằng lời.
Lúc kết thúc, hai người ôm lấy nhau thật chặt, mãi đến khi cuộc chiến dần lắng xuống, trở nên yên tĩnh…
Cô khẽ véo cánh tay anh, tức giận nói: “Tại anh hết đó, mất công em đi tắm.”
Kỷ Diễn cúi đầu nở nụ cười, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, “Lát nữa anh tắm giúp em.”
Lục Hi Hòa: “…”
Ai cần anh tắm cho chứ? Đến giờ cô vẫn cảm thấy hai chân bủn rủn, vì vậy càng tức giận hơn, “Anh biến đi, em không cần anh tắm cho.”
Ý cười trên khóe miệng Kỷ Diễn càng sâu hơn, anh nhìn cô, vẻ mặt của cô lúc tức giận thật đáng yêu, đôi mắt lấp lánh nước, cho dù đang lườm cũng khiến trái tim anh ngứa ngáy. Vì vậy anh xoay người đè lên cô.
Lục Hi Hòa sợ hãi, nhìn người đàn ông phía trên, khuôn mặt anh tinh xảo, thâm thúy, dù đã quen thuộc từ lâu, nhưng trái tim cô vẫn đập loạn, nhưng mà… cô dùng tay đẩy anh ra, lắc đầu nguầy nguậy, “Đừng mà, anh mau xuống đi.”
Ánh mắt người đàn ông u ám, cô mơ hồ cảm thấy có ngọn lửa đang cháy bừng, đốt cháy dữ dội, cuồn cuộn, tay cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh đang tăng lên, bỗng nhiên, giữa hai chân xuất hiện cảm giác quen thuộc…
Lục Hi Hòa bỗng cảm thấy xấu hổ và tức giận, “Này, anh đừng quá đáng… ưm…”
Cô còn chưa nói xong, môi mỏng của anh đã áp sát môi cô, hung hăng gặm cặn, mút mát, liếm láp, anh biết rõ những điểm mẫn cảm của cô, chưa đến một phút, anh đã khiến cô chìm sâu trong đó.
“A, Kỷ Diễn, tên khốn này.”
“Lưu manh! Không biết xấu hổ!”
“Ừ, anh không biết xấu hổ, cho em hết.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến người ta ngứa ngáy.
Lục Hi Hòa nâng người lên, hung hăng cắn lên đôi môi mỏng của anh, giống như trút giận, không thương tiếc gì hết.
….
Hai người lăn lộn đến khi sức cùng lực kiệt, Lục Hi Hòa mệt đến nỗi không thèm mắng anh nữa, chút sức lực ngồi dậy cũng không có, cô nằm trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Kỷ Diễn vén mái tóc ướt sũng của cô ra phía sau, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, bỗng nhiên anh kéo cô ra khỏi lồng ngực mình, tiện tay vén chăn xuống giường, Lục Hi Hòa mệt mỏi nhìn anh, vô thức nghiêng đầu nằm lên chiếc gối mềm mại.
Vừa năm được mấy giây, anh đột nhiên xốc chăn lên, Lục Hi Hòa bị dọa sợ, vội mở mắt ra, cô kéo chăn, phòng bị hỏi, “Anh làm gì thế?”
Vỗn dĩ là câu hỏi chất vấn, nhưng lúc cô nói ra lại rất ngọt ngào.
Kỷ Diễn thấy động tác này của cô, không nhịn được bật cười, “Anh không làm nữa đâu.”
Không làm…
Lục Hi Hòa ném mạnh chiếc gối về phía anh, sao người này lại đáng ghét vậy chứ, chiếm được hời trên người cô rồi, thế mà còn định chiếm hời từ miệng cô nữa!
Lúc chiếc gối bay tới, Kỷ Diễn chỉ đứng đó, không tránh đi, để chiếc gối đập lên người mình rồi rơi xuống đất, anh cúi người nhặt gối, đặt lên giường.
Lục Hi Hòa ôm chăn, thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.
Kỷ Diễn đến gần cô, hơi cúi xuống, dùng tay quệt nhẹ lên sống mũi của cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng giận nữa, anh sai rồi, anh chỉ muốn đưa em đi tắm thôi.”
Lục Hi Hòa vẫn nhìn anh chằm chằm, “Thật sự chỉ tắm thôi sao?”
“Thật, anh hứa.”
Lục Hi Hòa mím môi, bất đắc dĩ nói: “Em nói cho anh biết, nếu anh dám gạt em, anh sẽ xong đời đấy.”
Kỷ Diễn kéo chăn ra giúp cô, bàn tay thon dài luồn qua chân cô, bế cô ra khỏi giường, anh ôm cô bước nhanh vào phòng tắm, sau khi xả nước nõng xong mới đặt cô vào.
Nước ấm khiến cả người Lục Hi Hòa dễ chịu hơn, cô thoái mái ngân nga, Kỷ Diễn thật sự chỉ tắm cho cô. Sau khi tắm xong, anh lấy khăn tắm quấn người cô lại rồi bế cô ra ngoài, sau khi lên giường, Kỷ Diễn tắt đèn, ôm lấy Lục Hi Hòa ở bên cạnh, cánh tay rắn chắc đặt trên vòng eo mảnh khảnh của cô, hai người thân mật nằm cạnh nhau, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương.
“Ngày mai còn phải quay về Ninh Hạ, em mệt quá, buồn ngủ lắm rồi.”
Kỷ Diễn dịu dàng hôn cô một cái, “Ừm, mau ngủ đi.”
Ở đất khách quê người, màn đêm bên ngoài càng lúc càng tối, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
____
Sáng sớm hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân xong, đoàn người rời khách sạn đến sân bay.
Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn ngồi cạnh nhau, cô ngồi trong còn Kỷ Diễn ngồi ngoài, Lúc ngồi vào chỗ rồi, Kỷ Diễn đội mũ, đeo khẩu trang cho cô, kéo đầu cô tựa vào vai mình, “Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”
“Vâng.”
Có lẽ là do tối hôm qua mệt quá, sáng nay lại bay sớm nên cả người cô rã rời, trên đường tới sân bay cũng tranh thủ ngủ.
Trong lúc Lục Hi Hòa ngủ say, Kỷ Diễn nhờ tiếp viên lấy một cái chăn, sau đó cẩn thắp đắp cho cô.
Doanh Doanh và Thái Nguyệt ngồi bên cạnh Kỷ Diễn nhìn thấy cảnh này, Doanh Doanh hâm mộ nói: “Chị Nguyệt, giám đốc Kỷ đối xử ất tốt với chị Hi nhà chúng ta, hạnh phúc thật đấy.”
Thái Nguyệt gật đầu, “Ừ, thật sự rất tốt.” Nói xong, cô ấy lấy điện thoại trong túi ra, chụp cho hai người họ một tấm.
Doanh Doanh ngạc nhiên nhìn hành động của cô, khó hiểu hỏi: “Chị Nguyệt, chị đang làm gì thế?”
“Em không cảm thấy đã đến lúc hai người bọn họ công khai rồi à?”
Doanh Doanh bỗng nhiên hiểu ra, cô nàng lặng lẽ giơ ngón cái cho Thái Nguyệt, “Chị Nguyệt, chị thật cao tay.”
“Đương nhiên rồi.”
“Có điều… giám đốc Kỷ có biết không ạ?”
Thái Nguyệt liếc nhìn Doanh Doanh một cái, lắc đầu, dù sao thì cô nàng vẫn còn trẻ, chưa hiểu được mấy chuyện này.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh, Lục Hi Hòa ngủ một giấc đến khi xuống máy bay.
“Tới chưa anh?”
Kỷ Diễn chỉnh lại tóc cho cô, “Ừ, tới rồi.”
Máy bay đáp xuống sân bay Ninh Hạ một cách an toàn, tin tức Lục Hi Hòa về nước được giấu rất kín, cho nên cả đoàn nhanh chóng rời khỏi sân bay. Sau khi ra khỏi sân bay, mọi người ai về nhà ấy, Kỷ Diễn đưa Lục Hi Hòa về chung cư.
Đồ đạc mang đến đoàn phim lúc trước phải sắp xếp lại, Lục Hi Hòa đã ngủ một giấc, bây giờ tỉnh táo hơn nhiều, cô đi đến bên cạnh Kỷ Diễn, nhìn anh đang xếp lại từng bộ quần áo của mình vào tủ.
“Kỷ Diễn, anh có biết không?”
“Hả?”
Cô tiến đến bên cạnh anh, cười hì hì nói: “Dáng vẻ này của anh trông rất đảm đang đấy.”
Kỷ Diễn nhìn cô một cái, treo quần áo lên, sau đó vươn tay véo nhẹ má cô, “Vậy khi nào em mới đảm đang cho anh xem đây?”
Lục Hi Hòa lắc đầu, “Chỉ cần một người đảm đang là được rồi mà.”
Kỷ Diễn bất đắc dĩ.
Trong lúc Kỷ Diễn treo quần áo vào tủ, Lục Hi Hòa cũng đặt mỹ phẩm lên bàn trang điểm, vốn dĩ bàn trang điểm đang trống không lại chứa đầy đồ, đúng là không nên coi thường mỹ phẩm của mấy ngôi sao mà!
Cũng may là không nhiều đồ lắm, rất nhanh hai người đã cất hết đồ về vị trí, nhìn căn phòng ngủ cũng trở nên ấm áp hơn, Kỷ Diễn cảm thấy rất hài lòng, mấy tháng nay cô không ở đây, chẳng có đồ đạc gì mấy, chỉ có một mình anh, trống trải không nói nên lời.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Kỷ Diễn lấy ra xem, thấy Lục Trường Vĩ gửi tin nhắn Wechat cho anh.
“Hi Hòa?”
“Dạ?” Lục Hi Hòa ngồi đối diện gương ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bác trai bảo chúng ta về ăn cơm.”
“Bây giờ ạ?”
“Ừ.”
Lục Hi Hòa cất lọ nước hoa đi, “Vâng ạ.”
Trên đường đi, Lục Hi Hòa quay đầu nhìn Kỷ Diễn đang lái xe, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Ba cô gọi hai người về ăn cơm, tại sao lại không nhắn tin cho cô chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]