Chương trước
Chương sau
 

Editor: Kỳ Giản Niệm

Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Lục Hi Hòa vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Kỷ Diễn là biết ngay anh đang nghĩ cái gì.

“Anh đừng thấy em ăn nhiều vậy mà nghĩ lung tung, không mập đâu.”

Cô rất thích ăn lẩu, mỗi lần cũng ăn rất nhiều, nhưng đa phần là các món chay, nếu món mặn thì cũng là loại thịt không có mỡ, cho nên ăn xong bữa này chắc chắn không béo lên được.

Kỷ Diễn thấy cô trịnh trọng giải thích, khóe miệng khẽ cong, nói: “Em béo lên cũng không sao mà, nhiều thịt một chút ôm mới thoải mái.”

Lục Hi Hòa, “Không được đâu, lúc lên hình sẽ khó coi lắm, thế thì làm sao em lăn lộn trong giới được nữa?”

“Có anh ở đây rồi, không cần sợ không lăn lộn được.”

Rõ ràng Kỷ Diễn nói rất chân thành, nhưng Lục Hi Hòa nghe thấy vẫn không khỏi bật cười, không hiểu sao câu này của anh nghe giống như đại ca hắc bang ấy?

Bởi vì ăn lẩu nên môi cô lúc này đỏ thẫm, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, yết hầu Kỷ Diễn do đó khẽ chuyển động hai cái.

Lục Hi Hòa không phát hiện ra Kỷ Diễn có chỗ khác thường, duỗi tay cầm lấy cốc trà chanh hút vài ngụm, làm dịu vị cay.

Lúc cô nhả ống hút ra, có một ít nước chanh còn sót lại trên môi, giống như một đóa hoa tươi tắn chớm nở điểm thêm những giọt nước nhỏ.

Lúc Lục Hi Hòa chuẩn bị cúi đầu hút thêm ngụm nữa, Kỷ Diễn ngồi đối diện đột nhiên đứng lên, cô theo phản xạ ngước lên nhìn anh bước tới chỗ mình.

“Anh làm gì thế…”

Anh đứng trước mặt cô, cúi người xuống, một tay chống lên phía sau ghế của Lục Hi Hòa, tay còn lại nhẹ nhàng nắm chặt cằm cô, sau đó khẽ nâng cằm cô lên, nhanh chóng hôn xuống đôi môi kia.

Trên bờ môi cô mang theo vị trà chanh mát lạnh, chua chua ngọt ngọt, sau khi chạm môi, đầu lưỡi anh lập tức tiến thẳng vào trong, vị cay cay thơm ngon của nước lẩu ban nãy vẫn đang đọng lại ở khoang miệng cô.

Ngón tay anh dịu dàng luồn vào mái tóc Lục Hi Hòa, ôm cô hôn sâu.

Điện thoại để ở trên bàn chợt rung lên.

Lục Hi Hòa nhân lúc anh lấy hơi thì đẩy anh ra, cô vừa mới ăn lẩu xong, môi vừa sưng vừa tê, bây giờ bị anh hôn thô bạo như vậy, sợ là sưng đến nổi không thể gặp người rồi.

“Điện thoại anh kêu kìa.” Cô đẩy đẩy anh.

Kỷ Diễn nhìn tác phẩm do bản thân đòi hỏi quá mức gây ra – một đôi môi đỏ kiều diễm sưng tấy, con ngươi càng thâm thúy thêm vài phần, anh vươn tay dịu dàng vuốt ve đôi môi cô một chút, cảm nhận độ ấm từ nơi đó.

Lục Hi Hòa bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn tới mức gò má đỏ hết lên, “Anh làm gì đó, mau nghe điện thoại đi!”

“Anh nghe điện thoại lát.”

Lục Hi Hòa thản nhiên xua tay với anh, Kỷ Diễn bóp nhẹ đôi má đỏ ửng của cô, sau đó mới buông ra.

Anh nhìn thoáng qua điện thoại, trên màn hình hiển thị tên của Tiếu Mính.

Lúc Kỷ Diễn ngồi ở một bên nghe điện thoại, Lục Hi Hòa tức giận chọc chọc mấy con tôm đã được bóc vỏ trong bát, cái người này thật là, sao mà hôn tàn nhẫn thế không biết, giờ ăn gì miệng cũng thấy đau!

Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Diễn áy náy nói: “Xin lỗi em, anh phải về công ty một chuyến.”

Khi nãy anh nói chuyện điện thoại, Lục Hi Hòa cũng đoán được nội dung cuộc trò chuyện, vậy nên cô đứng dậy nói với anh: “Đi thôi, đúng lúc em cũng ăn xong rồi, anh đến công ty đi, em về nhà.”

Vốn dĩ Lục Hi Hòa cố ý đến đây là để cùng Kỷ Diễn ăn cơm trưa mà.

“Được.”

Kỷ Diễn đích thân giúp cô đội mũ và đeo khẩu trang, sau đó nắm tay cô đi ra cửa, hai người tạm biệt nhau ở cửa tiệm rồi mỗi người một ngả, Kỷ Diễn đi đến công ty, còn cô quay trở lại nhà.

“Anh mau về công ty đi, em ở nhà chờ anh.” Lục Hi Hòa vẫy vẫy tay với anh, tuy hơn nửa gương mặt cô đã bị khẩu trang che mất, nhưng đôi mắt đào hoa lộ ra ngoài kia lại trong veo, lấp lánh rực rỡ.



Kỷ Diễn kìm nén nỗi xúc động muốn hung hăng hôn cô cái nữa lại, bàn tay anh kéo thấp vành mũ của cô xuống.

“Được, lúc về lái xe chậm thôi nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

Sau khi Lục Hi Hòa rời đi Kỷ Diễn mới trở về công ty.

Tiếu Mính đang chờ Kỷ Diễn ở sảnh lớn, nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện ở cửa thì tức tốc nghênh đón.

“Giám đốc Kỷ.”

Kỷ Diễn hỏi Tiếu Mính, “Đạo diễn Trần đến chưa?”

Tiếu Mính cung kính trả lời: “Đã đến rồi ạ, bây giờ ông ấy đang chờ ở phòng hội nghị, Bạch Dư đang tiếp đón rồi ạ.”

“Ừ, đi lên đi.”

“Vâng.”

*

Lục Hi Hòa lái xe về thẳng nhà, sau khi bước ra khỏi thang máy, cô bỗng dừng bước lại, bởi vì có hai bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa căn hộ.

“Ba? Mẹ?”

Hai người đứng ở cửa nghe thấy tiếng cô thì nhìn sang, Thẩm Lan Du hỏi: “Sao ba mẹ gọi điện thoại cho con mà con không nghe máy?”

Lục Hi Hòa vô thức duỗi tay lấy điện thoại ra xem, “Điện thoại con hết pin, không nhận được điện thoại, mà ba mẹ đến có chuyện gì thế ạ?”

“Qua đây thăm con một chút ấy mà, con mở cửa trước đi.”

“Dạ.”

Lục Hi Hòa theo phản xạ đi đến nhà Kỷ Diễn, nhưng vừa bước được một bước thì lập tức tỉnh táo lại, cả người toát mồ hôi lạnh, cũng may Lục Trường Vĩ  với Thẩm Lan Du không để ý, nếu không cô cũng không biết giải thích như nào!

Tuy rằng cô và Kỷ Diễn yêu nhau là chuyện bình thường, nhưng nếu để họ biết hai người đang sống chung với nhau, chắc chắn cả hai sẽ tiêu đời.

“Con lề mề làm gì thế, sao không mở cửa đi?”

“Mở đây, mở đây ạ.” Lục Hi Hòa lách vào khoảng trống giữa ba mẹ và cánh cửa, tiến lên duỗi tay ấn mật khẩu rồi mở cửa.

“Nhà con dọn dẹp sạch sẽ như vậy từ khi nào thế?” Thẩm Lan Du kinh ngạc hỏi.

Lục Hi Hòa thấy hơi chột dạ, giờ cô không sống ở đây, sao có thể không sạch được?

Cô vội vàng ôm cánh tay Thẩm Lan Du, mượn gió bẻ măng chuyển chủ đề: “Sao mẹ lại nói vậy, có lúc nào con không gọn gàng, sạch sẽ chứ?”

Thẩm Lan Du bị cô chọc cười, bà đưa tay ấn lên trán cô, “Mẹ còn không hiểu con sao?” Sau đó, bà nói tiếp: “Bỏ mũ với khẩu trang ra đi con, nóng chết mất.”

“Vâng ạ.” Lục Hi Hòa gật đầu.

Thẩm Lan Du giúp cô đem mũ và khẩu trang lấy xuống.

“Trời ơi.”

Thẩm Lan Du đột nhiên sợ hãi kêu lên, dọa Lục Hi Hòa giật bắn mình, ngay cả Lục Trường Vĩ ở bên cạnh cũng nhìn bà với ánh mắt kỳ quái.

“Miệng con bị sao thế, sao sưng thế này?”

Lục Hi Hòa nhanh tay che miệng lại, còn là chuyện gì nữa, đều nhờ Kỷ Diễn cắn cho đấy!

Cô giả vờ kinh ngạc, hỏi: “Sưng lắm à mẹ?”

“Không thì sao nữa?”

“Vừa nãy con với bạn đi ăn lẩu, chắc do quá cay nên mới bị vậy, lúc con ăn xong có sưng lắm đâu nhỉ.” Lục Hi Hòa mặt không đỏ tim không đập giải thích, cô nghĩ với kỹ năng diễn xuất này, cô nhất định sẽ nhận được giải Oscar.



Nhưng mà cô cũng không nói dối, cô thật sự đi ăn lẩu với bạn, chỉ là lượt bỏ bớt chữ “trai” thôi.

Thẩm Lan Du không nghi ngờ gì, nghe cô nói ăn lẩu cay nên bị sưng thì mới yên tâm phần nào, bà mắng yêu một câu: “Đứa nhỏ này, mùa hè đi ăn lẩu làm gì chứ?”

Nhưng câu nói của bà không có một tý sát thương nào cả.

“Con thèm mà.” Lục Hi Hòa cười hì hì.

Lục Trường Vĩ ngồi xuống ghế sofa, sau đó vẫy tay với Lục Hi Hòa, “Hi Hòa, lại đây ngồi đi.”

“Chuyện gì vậy lão Lục?”

Thẩm Lan Du biết Lục Trường Vĩ muốn nói chuyện kia, liền kéo cô qua đó.

Lục Hi Hòa kỳ quái nhìn Lục Trường Vĩ và Thẩm Lan Du ngồi ở đối diện, sao cô có cảm giác như bị tam đường hội thẩm vậy*?

*Tam Đường Hội Thẩm: chính là trưởng quan của ba ngành cao nhất đồng thời thẩm tra xử lí một vụ án, thường là vụ án lớn, quan trọng, hoặc liên quan đến vấn đề nhạy cảm, như vụ án trong hoàng tộc.

Cô trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: “Ba mẹ làm sao thế ạ, có chuyện gì muốn nói với con à?”

Lục Trường Vĩ cũng không lòng vòng gì nhiều, hỏi: “Hi Hòa, con ký hợp đồng với công ty giải trí Thiên Ngu rồi à?”

Trước đó cô chỉ mới nói qua với hai người việc chấm dứt hợp đồng với Tinh Thượng chứ chưa đề cập đến chuyện kí hợp đồng với Thiên Ngu, nhưng xem ra bây giờ họ biết cả rồi, vì thế cô cũng thẳng thắn gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy ạ, con còn chưa kịp nói với ba mẹ đâu đấy, hai người đến tìm con là vì việc này ạ?”

Lục Trường Vĩ khẽ nhíu mày: “Có rất nhiều công ty muốn cùng con ký hợp đồng, tại sao lại chọn Thiên Ngu?”

“Bởi vì trong những công ty đó chỉ mỗi Thiên Ngu là có thực lực mạnh nhất, nhiều tài nguyên nhất.” Lục Hi Hòa thản nhiên nói, trong lòng không quên bổ sung thêm một câu, bởi vì CEO Thiên Ngu là người đàn ông của con.

“Muốn vào Thiên Ngu chỉ vì thế thôi sao?”

“Dạ?” Lục Hi Hòa thấy hơi khó hiểu, chuyện giữa cô và Kỷ Diễn cô không kể cho người ngoài biết, cũng chưa từng nói với ba mẹ, sao hai người biết được, chẳng lẽ là tên nhóc Thẩm Quyến nói ư?

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc không phải đâu, Thẩm Quyến đã đồng ý với cô sẽ không nói rồi, bởi vì cô biết, Thẩm Quyến có tiếng là giữ lời, nếu cậu đã đồng ý thì sẽ không bao giờ nuốt lời, do đó cô rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này.

Đồng thời cô cũng đang do dự muốn nói cho ba mẹ biết quan hệ của cô và Kỷ Diễn, nhưng suy nghĩ kĩ lại, cô quyết định không nói, đợi cô ổn định ở Thiên Ngu một chút đã, sau đó mới đưa Kỷ Diễn đến tận cửa, cho họ một bất ngờ lớn.

“Không phải sao, có công ty tốt như vậy chống lưng cho con, sau này con có thể được phát triển tốt hơn mà!”

Đôi mắt Lục Trường Vĩ lắng đọng vài phần, bây giờ ông chủ của Thiên Ngu là Kỷ Diễn, cũng chính là chàng thiếu niên năm đó, nghe nói cậu ta tự mình mời Hi Hòa đến Thiên Ngu, một CEO của công ty lại đích thân đi mời, điều này làm cho ông hơi bất an, chuyện năm đó chỉ có mỗi cô là quên, nhưng ông vẫn nhớ rất rõ, tuy ngoại hình của Hi Hòa bây giờ với mười năm trước kia đã thay đổi không ít, nhưng cũng không đến mức không nhận ra, hiện tại ông lo lắng nhất là Kỷ Diễn đã nhận ra con bé.

Lục Hi Hòa thấy Lục Trường Vĩ nửa ngày không nói lời nào, vì thế hỏi ông, “Lão Lục, ba đang nghĩ gì vậy?”

Lục Trường Vĩ chợt lấy lại tinh thần, ông nhìn Lục Hi Hòa lắc đầu, “Không có gì, không nghĩ gì cả.”

“Câu lệ.” Lục Hi Hòa lẩm bẩm, rõ ràng ông đang thất thần, chắc chắn à đang suy nghĩ chuyện khác rồi, sao lại nói là không nghĩ gì?

“Hi Hòa, nếu ở Thiên Ngu không vui, con cứ kết thúc hợp đồng với bọn họ, phí bồi thường vi phạm hợp đồng lão Lục ba sẽ trả.”

Lục Hi Hòa chớp mắt, cực kỳ kinh ngạc, “Lão Lục, ba không bị gì chứ, hôm nay con thấy ba cứ kì lạ sao sao ấy?”

Lục Trường Vĩ duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Kì lạ chỗ nào chứ, đối xử tốt với con cũng không được hả, con bé này đúng là vô lương tâm, được rồi, ba với mẹ con đến đây xem tình hình một chút thôi, giờ chuyện gì cần biết cũng biết hết rồi, ba mẹ đi về trước đây.”

Nói xong, Lục Trường Vĩ đứng lên, Lục Hi Hòa cũng đứng lên theo, “Lão Lục, ba mẹ ăn cơm chưa, hay là chúng ta cùng nhau ăn đi?”

“Không phải con vừa ăn lẩu xong à, giờ còn định ăn gì nữa, không sợ béo hả, buổi chiều ba còn lên lớp, lát nữa phải trở về trường, ba mẹ đi ăn gì đó ở ngoài là được.”

Thẩm Lan Du cũng nói: “Đúng vậy, con đó, ở nhà nghỉ ngơi tốt đi.”

Lục Hi Hòa phồng má: “Thôi được rồi, tạm biết ba mẹ.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.