Nhìn Tần Khống vẫn ngồi yên không hề ăn, cô buộc mở miệng "Anh không ăn sao?" Tần Khống sau lớp khẩu trang mỉm cười nhàn nhạt "Không ăn, nhìn cô ăn." Triển Nha "..." Vậy làm sao tôi ăn??? Mặc kệ anh ta, một người anh ta thì thiếu gì món ăn ngon hơn đây gấp ngàn lần, còn cần ăn canh cá ư? Cô đúng là ngây thơ! Cô vừa cúi đầu trong đầu liền xuất hiện hình bóng người đó... Đặng Tâm Minh từ ngày đầu tiên cô gặp thì người này không thường xuyên tới trường, nghĩ cũng phải, với cái thành tích khủng bố kia của Đặng Tâm Minh thì tới trường hay không cũng chẳng có gì khác nhau, hơn nữa người này có rất nhiều cuộc thi, công việc khác, nói tóm lại rất bận rộn, chẳng hạn như tháng nay đã bay tới thành phố khác làm cứu trợ rồi, càng không dám nghĩ tới cái cảnh Đặng Tâm Minh xuất hiện ở sân trường, đúng là hồng nhan họa thủy! "Triển Nha cô cảm thấy tôi như thế nào?" Đang ngẩn người trầm tư thì bị người trước mặt hỏi càng thêm lú lẫn. " Hả...anh đương nhiên rất tốt rồi!" cô nói còn gật đầu chắc chắc Tần Khống nhìn cô có chút buồn cười, câu này anh ta nghe thấy nhiều đến phát chán rồi "Không phải... tôi hỏi tôi như thế nào." Triển Nha cảm thấy cam bái người này, cô mỉm cười hà hà "Anh rất đẹp trai, bao nhiêu người muốn lấy anh làm ông xã, bao nhiêu người sẵn sàng sinh khỉ con cho anh, anh còn rất tài năng, cũng không đến nỗi làm giá như mấy minh tinh ngoài kia, anh còn cho tôi và bạn tôi vé xem phim, anh rất tốt, anh là chồng quốc dân đó anh không biết sao?" Tần Khống "..." Sinh khỉ con cơ à? Những lời này quả thực lần đầu anh ta được nghe, cảm giác thật là mới mẻ. "Còn cô thì sao?" Tần Khống có chút nghi hoặc khi hỏi cô câu này Triển Nha có chút không hiểu, đàn ông quả thực khó hiểu, một đại minh tinh thì cô càng không thể hiểu "Tôi... tôi không hiểu anh muốn nói gì." Tần Khống hơi nhướn mày "Cô không muốn sinh khỉ con cho tôi à? Cô "..." Ngàn dấu chấm hỏi bay lơ lửng!!! Não người này bị cửa kẹp rồi sao??? Bất đắc dĩ cười, cô lập tức xua tay "Tôi... đương nhiên không có diễm phúc đó, nào dám mơ tưởng, tôi vẫn là nên sống một cuộc sống tầm thường thì hơn." Tần Khống hơi nhếch môi, lần đầu tiên gặp một cô gái mà không rung động trước anh ta, có chút thú vị. "Vậy mẫu người đàn ông mà cô theo đuổi là gì?" Triển Nha đang ăn canh cá không thể không cảm khái trong lòng "Đại minh tinh à, anh không để tôi ăn ngon được một chút sao?" Cô lắc đầu "Không có." Tần Khống bên kia có chút nhíu mày "Không có, vậy chẳng phải kiểu gì cũng được sao?" Vậy tại sao còn không nhìn tới anh ta! Triển Nha đưa mắt nhìn anh ta, môi hơi cong lên "Chỉ cần người đó là người tôi yêu là được." Tần Khống "..." Sao lại khiến người ta á khẩu giống tên họ Đặng kia thế này! Có điều ánh mắt của cô lúc này rất dịu dàng, như mặt hồ phẳng lặng khẽ gợn sóng... Cuối cùng người này cũng tha cho cô ăn xong chén canh, khúc mắc một chút khi giải đáp liền cảm thấy Tần Khống này rất dễ gần, anh ra cũng rất tốt, nhưng đại minh tinh mà chỉ có thể nhìn chứ không thể yêu. Thì ra anh ta cũng sống ở Thượng Uyển, với lý do rất an tĩnh, an ninh cũng tốt, tránh được mấy cánh phóng viên... Chỉ cảm thấy Tần Khống này rất thiếu tình cảm, còn đùa những câu khiến người ta muốn đấm cho mấy phát!!!! Chăm chỉ! Chăm chỉ... Nhân sinh gian nan có một số chuyện xin đừng vạch trần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]