Triển Nha cố gắng lờ đi, xem như hai người bên ngoài kia không hề tồn tại mà chạy lên phòng thay đồ
Cô ăn mặc đơn giản như thường ngày, áo sơ mi trắng, quần jean, mái tóc buộc gọn, giày thể thao năng động, sáng sủa và không khác gì một học sinh Cao Trung, sau lưng còn mang theo một chiếc cặp nhỏ
Đặng Tâm Minh nhìn cô, tâm tình tựa đám mây bồng bềnh, nhìn về phía cô
"Không đi cùng sao?"
Trầm Mộng Nhi kinh ngạc nhìn anh, cô cũng ngạc nhiên không nói nên lời
"Ách..."
Là vậy!
Dì Lâm Nguyệt bảo anh phải chăm sóc cô mà, chỉ là đơn giản như vậy không có một ý gì khác
Triển Nha mỉm cười nhìn anh, lắc đầu
"Không cần đâu, em có thể tự đi xe buýt."
Anh nghe cô nói vậy chỉ hơi gật đầu không nói gì, anh mắt thâm trầm gần như giấu sau làn sương mỏng
Sau khi thấy cô ăn mặc chỉnh tề, Trầm Mộng Nhi đúng là phải nhìn cô bằng con mắt khác, không thể nói cô không đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô không theo kiểu bình hoa mà là một vẻ đẹp hồn nhiên, hoạt bát, rất ngây thơ thuần khiết. Trầm Mộng Nhi siết chặt tay, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy Đặng Tâm Minh đối xử với ai tốt như vậy
Đi cùng xe?
Cô ta muốn cũng chưa được đây này, ánh mắt cô ta đỏ rực như muốn xé nát cô, nhưng nghĩ tới người bên cạnh, cô ta cố nén cơn giận xuống sau đó nở nụ cười yếu ớt
"Tâm Minh, chúng ta đi thôi, cũng sắp trễ rồi."
Đặng Tâm Minh không nói gì chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-rat-dang-yeu-diep-vo-y-tu/660637/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.