Hạ Chỉ và Tiểu Hồng cùng thuê chung, Diệp Chính Thanh không tiện đến, vẫn nên tới chỗ của anh vậy.
Từ nhỏ Hạ Chỉ đã vô cùng ỷ lại vào Diệp Chính Thanh, một lúc không thấy người đã bắt đầu nhớ, cô hỏi Diệp Chính Thanh có cảm giác như vậy với cô không, cảm thấy hai người ở bên nhau dường như luôn không đủ.
Diệp Chính Thanh đang lái xe, nghe cô hỏi như vậy thì cẩn thận nhớ lại.
Anh có loại tình cảm này với cô bắt đầu từ khi nào nhỉ? Nếu như kéo tơ bóc kén tìm đến ngọn nguồn, anh nghĩ đến lúc cô mới đến, rất nhiều đêm nghe được tiếng khóc từ căn phòng sát vách, ban ngày cô hiểu chuyện đáng yêu khéo léo, buổi tối một mình cắn chăn khóc, cô được nhà họ Diệp thu nhận và giúp đỡ, dù ba mẹ có tốt với cô, dù anh có tốt với cô, thì cô cũng không phải là người nhà họ Diệp.
Vậy nên dù có yêu thương nhiều hơn nữa cũng không thể bù vào chỗ trống. Bắt đầu từ lúc đó, Diệp Chính Thanh hạ quyết tâm phải đối xử tốt với cô, khi đó, đồng cảm và thương hại nhiều hơn là yêu, tình yêu bắt đầu mọc rễ nảy mầm từ lúc nào, Diệp Chính Thanh không thể nghĩ ra.
Sáu năm đủ để vứt bỏ tất cả lý trí và nguyên tắc, làm hao mòn sự kiên trì của anh. Sáu năm xa cách khiến anh càng chắc chắn, nói cho cô biết anh yêu cô là một việc không thể chậm trễ.
Nghĩ tới đây, Diệp Chính Thanh quay đầu đi, cười nói: "Quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-sinh-menh-cua-toi/3354628/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.