Edit: Tiểu Màn Thầu
Vào đầu năm mới, Lục Uyển Đình đặc biệt trang trí căn hộ của Thiên Diêm bằng những bức tranh chúc mừng năm mới màu đỏ và miếng dán cửa sổ mang từ Trung Quốc sang đây.
Một câu đối được dán tượng trưng trước cửa nhà, đỏ chót.
Trong đêm giao thừa ấy có một chút ấm áp.
Cho nên rất nhiều năm về sau, Lục Uyển Đình vẫn còn nhớ rõ câu thơ ghi trên tấm liển kia, cô đã tự tay chọn nó ——
[Gió xuân tiễn thanh xuân đi hết, hằng năm đều yên vui.]
Trong tết âm lịch, trường học của Thiên Diêm cho học sinh Trung Quốc nghỉ lễ, hai người chỉ làm ổ trong nhà.
Khi đó Thiên Diêm mặc một cái áo len màu trắng, để lộ một nửa phần xương quai xanh tinh xảo.
Khuôn mặt đẹp trai ẩn sau làn khói cà phê đang lượn lờ bay lên, nhìn không rõ ràng.
Suốt cả buổi chiều hôm đó, dường như tâm tình của Thiên Diêm rất tốt, cô cùng anh đọc sách, khi tỉnh lại cô thực sự đã tựa vào lòng anh.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ thuỷ tinh, rõ ràng đang là mùa đông giá lạnh, nhưng nó lại giống như ánh nắng nóng mùa hè, sáng chói đến mức không thể mở mắt lên nổi.
Thiên Diêm thì đọc sách, còn cô lại đọc truyện tranh. Quyển truyện tranh cô đang xem khá hay.
Không chỉ riêng nội dung cốt truyện, ngay cả nét vẽ cũng đẹp.
Lục Uyển Đình vừa mới loé lên một ý tưởng, trong lòng cô thực sự vẫn còn đang suy nghĩ, nên nói ra như thế nào.
“Nam chính này lãnh đạm quá, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-huong-hoa-son-chi/732302/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.