Edit: Tiểu Màn Thầu.
Nghe xong những lời này của anh, Lục Uyển Đình ngẩn người, rồi sau đó lên tiếng, “Ý của anh là gì hả Thiên Diêm?”
Giọng điệu anh như vậy, cô cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao nghe không hiểu kia chứ.
Nếu anh đã mất hứng như thế, cô sẽ không làm anh phải khó xử.
Cùng lắm thì ngày mai cô mua vé máy bay trở về nước thôi, cô không ở bên cạnh anh nữa.
Tuy Lục Uyển Đình rất thích anh, nhưng cô thực sự không thể làm ra loại hành vi mặt dày mày dạng như thế này.
Hơn nữa, cô còn là đứa con gái được gia đình nuông chiều từ nhỏ, cũng có tính cách riêng của mình.
Về điểm này, lúc trước Lục Uyển Đình đã làm rất tốt.
Dưới lớp mặt nạ lạnh lùng của Thiên Diêm, có đôi khi chứa đầy sự thâm trầm và không kiên nhẫn.
Tính tình từ nhỏ của anh không giống như những nam sinh bình thường khác.
Lục Uyển Đình thỉnh thoảng “Quấy rầy” anh, nhiều lần cố gắng ở bên cạnh thăm dò, rồi sau đó phát hiện ra ——
Dường như làm thế nào cũng không thể khiến anh tức giận.
Từ đó Lục Uyển Đình cho rằng, đây thực sự mới chính là điểm tốt nhất.
Cũng giống như bây giờ.
Lục Uyển Đình gãi đúng chỗ ngứa, cái giọng điệu này của Thiên Diêm, không khác gì đang đuổi người.
Cái gì mà do ba mẹ cô bảo cô làm như thế, lần này cô tâm huyết dâng trào và vì rất nhớ anh, cho nên cô đã bàn bạc với ba Lục mẹ Lục về việc muốn đến New York.
Đợi mãi chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-huong-hoa-son-chi/732301/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.