“Này! Cô đang làm gì vậy?”
Tôn Thừa Ngạn vừa mới đi công tác về, nghe tin Như Mạn bị nhốt ở nhà kho thì liền tới đây, không ngờ lại đúng lúc gặp phải cảnh này. Anh ấy vội vàng bước đến kéo cô ta ra, đồng thời hất bể bát cơm thiu kia.
“Xoảng!”
“Thiếu… thiếu gia? Sao anh lại ở đây?” Tiểu Lan hoảng hồn, gương mặt tái xanh.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Như Mạn ho sặc sụa, nôn hết những thứ kia ra, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt như một nhánh liễu phất phơ trước gió, khiến cho Tôn Thừa Ngạn phải đau lòng.
“Em không sao chứ?” Tôn Thừa Ngạn lo lắng hỏi.
Ngay lúc đó, Tiểu Lan liền nhân lúc anh ấy không để ý mà co chân bỏ chạy.
“Đứng lại đó!” Tôn Thừa Ngạn lạnh giọng.
Giọng nói trầm thấp ấy vừa vang lên, hai chân cô ta đã run rẩy không dám bước tiếp, trên gương mặt hiện lên một nỗi e sợ và chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh ấy.
“Ai cho phép cô làm càng như vậy hả? Từ ngày mai cô không cần làm việc ở đây nữa, nhanh chóng đem đồ của cô cút ra khỏi Tôn gia cho tôi!” Đôi mắt Tôn Thừa Ngạn như có một làn sát khí chết người, từ trước đến nay chưa từng thấy anh có nộ khí giống như vậy, đây là lần đầu tiên.
Tiểu Lan nghe thấy vậy liền run sợ, cô ta vội vàng quỳ xuống, đập đầu cầu xin: “Thiếu gia, xin anh đừng đuổi tôi. Là tiểu thư, là tiểu thư kêu tôi làm như vậy, tôi chỉ là một người hầu nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3494887/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.