Sau lần đó, Như Mạn bị Tôn Kim Ngọc nhốt trong nhà kho, không được ăn cơm chỉ có thể uống nước để cầm cự. Đến nay cũng đã ba ngày trôi qua, cho dù mẹ cô có muốn vào thăm cô cũng không được, hoàn toàn không khác gì với việc bị giam trong ngục tù tâm tối. 
Như Mạn ngồi co ro ở một góc, nhẩm đếm thời gian trôi, qua khe hở nhỏ, ánh trăng soi vào bên trong, cô liền biết trời đã tối, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. ngôn tình hài 
Thật ra Như Mạn không hề sợ bóng tối, cô chỉ sợ cái lạnh lẽo và im ắng bao trùm lấy cơ thể, nó khiến cô có cảm giác như bản thân đang rơi vào một không khác giác, ở nơi chỉ có một mình cô đối mặt với nguy hiểm và những thứ ghê rợn không thể biết trước. 
Nhưng đồng thời, trong khoảng thời gian bị nhốt ở nơi này, cô đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô nghĩ có phải mình nên ích kỷ một chút, để bản thân thảnh thơi một chút, mặc kệ tất cả, cứ vậy mà cùng anh cao bay xa chạy? Cô còn nghĩ, nếu như hôm đó Tôn Kim Ngọc không phải hiện ra, liệu anh với cô có còn lén lút qua lại, mập mờ không rõ? 
Suy cho cùng những chuyện xảy ra đều có cái lí của nó, nên chấm dứt thì chấm dứt, nên buông bỏ thì buông bỏ, đừng quá mơ mộng về những điều không có thật. Cho dù là anh từng rung động với cô, thật lòng muốn đưa cô đi chăng nữa thì đã sao chứ? Bởi vì xung quanh anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3494655/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.