Vẫn như thường ngày, Như Mạn vẫn làm những công việc dành cho người hầu, nào là lau sàn, quét sân,… Dù sao thì từ lâu cô đã làm quen với nó nên cũng không có cảm giác bị đày đoạ, chỉ cần làm tốt công việc của mình, chỉ cần được ăn cơm ba bữa, vậy đã là hạnh phúc lắm rồi.
Vậy mà có những người lại luôn rắp tâm hại người khác, còn xem đó là một thú vui, hả hê, cười cợt.
…
Hôm nay trời nắng đẹp, Như Mạn giặt sạch chăn đệm và đem ra ngoài phơi, ngặt nỗi, dáng người cô thì nhỏ xíu mà chiếc xào lại cao hơn cô một cái đầu, đã vậy chăn đệm khi bị ngấm nước còn rất nặng, muốn phơi hết đống này, phải nói là vô cùng khó khăn.
Như Mạn bắt một chiếc ghế, dùng hết sức lực của mình để phơi chiếc chăn lên xào, trông cô không những vừa cồng kềnh mà còn rất chi là chật vật.
Chợt, chiếc ghế vang lên tiếng “rắc, rắc” giòn tan, cô có cảm giác như nó không chịu được trọng lượng cơ thể của cô.
Vào lúc đó, ở phía sau bụi cây, Tiểu Lan, chính là cái người lần trước vu oan cho cô ăn cắp đồ ăn, hại cô bị phạt roi, cô ta che miệng cười, dáng vẻ cực kì là đắc ý: “Hừ, cho chừa cái tật thái độ với tao. Sau này xem mày còn dám phách lối nữa không.”
Như Mạn cố gắng giữ bình tĩnh, cô không dám cử động mạnh, chậm rãi đưa chân bước xuống ghê, nhưng chân còn chưa chạm tới đất, âm thanh “rắc, rắc” lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-doa-hoa-cua-rieng-toi/3492137/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.